Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1193

Vừa nghe thấy lý do của cô, Phạm Nhật Minh khó được mà yên lặng một hồi.

Anh không biết phụ nữ sinh con sẽ có bao nhiêu thống khổ, nhưng phụ nữ vì khó sinh mà chết xác thực không phải ít.

Vừa nghĩ tới sau khi cô gái nhỏ của anh mang thai cũng có khả năng sẽ phải gánh chịu những cái kia, Phạm Nhật Minh trong nháy mắt đã từ bỏ suy nghĩ để cô sinh con.

Anh đưa tay ôm lấy cô gái nho nhỏ, đặt cằm lên trán của cô, dịu dàng nói: “Em sợ, vậy chúng ta không sinh, chuyện của Nguyễn Khánh Nga, anh sẽ sắp xếp.”

Nghe vậy, trong lòng của Nguyễn Khánh Linh cảm động không được.

Cô biết trong lòng của Phạm Nhật Minh có bao nhiêu khát vọng muốn đứa bé, nhưng anh có thể vì mình mà làm đến tình trạng này, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy đã đủ rồi.

Thậm chí hốc mắt của cô đều có chút đỏ lên.

Người phụ nữ gật gật đầu: “Được.”

Nhưng trong lòng của cô cũng có sự tính toán của mình.

Phạm Nhật Minh đáp ứng Nguyễn Khánh Linh giúp đỡ Nguyễn Khánh Nga, ngày thứ hai anh lập tức sắp xếp xong xuôi chuyện này.

Phạm Nhật Minh nói với Nguyễn Khánh Linh: “Hai ngày này em tìm một cơ hội để lộ ra cái tin tức cho Nguyễn Khánh Nga, nói trong trung tâm mua sắm có hoạt động rút thưởng, để cô ta đi rút.”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh kỳ quái, hỏi: “Rút thưởng gì cơ?”

Phạm Nhật Minh thấy cô gái phản ứng không kịp, cười chạm một cái lên trán của cô, nói: “Giải nhất một căn phòng trong thành phố, hoạt động rút thưởng là anh sắp xếp, chỉ cần để cô ta đi rút là được.”

Nguyễn Khánh Linh giờ mới hiểu được, trên mặt cô hiển hiện mấy phần cảm động.

Không nghĩ tới hôm qua cô mới cùng Phạm Nhật Minh nói qua chuyện này, hôm nay anh đã xử lý tốt.

Nguyễn Khánh Linh đang muốn cảm ơn, ý cười của Phạm Nhật Minh càng sâu, anh nói: “Căn phòng kia, là tòa nhà vừa mở bán, vừa bán đã bán sạch, đứa cho Nguyễn Khánh Nga phòng ở, không phải để cô ta ở, cô ta có thể đem căn phòng lúc đầu và căn phòng này bán đi, hẳn là có thể kiếm được không ít tiền.”

“Số tiền đó, cô ta hoàn toàn có thể mua một căn phòng đơn, còn dư lại dùng cho cuộc sống khi sinh con, hẳn là dư xài.”

Phạm Nhật Minh nói ý nghĩ của mình cho Nguyễn Khánh Linh nghe.

Đúng là sau khi Nguyễn Khánh Linh nghe xong, ánh mắt của cô trợn trừng lên, không nghĩ tới ý nghĩ cuối cùng của Phạm Nhật Minh lại là như này.

Quả nhiên đầu óc của người làm ăn khác xa đầu óc của người học văn như cô.

Cô còn tưởng rằng anh chỉ đơn thuần cho Nguyễn Khánh Nga một căn phòng ở, không nghĩ đến anh thế mà ngay cả đường lui đều cho nghĩ kỹ cho cô ta.

Nguyễn Khánh Linh chân thành khen Phạm Nhật Minh một câu: “Anh thật thông minh nha.”

Người đàn ông nghe thấy câu khích lệ của người phụ nữ, tâm trạng tự nhiên rất tốt, một tay anh ôm lấy cái eo thon của cô, nhẹ giọng cười nói bên tai cô: “Hiện tại có phải nên suy nghĩ làm sao để báo đáp anh không?”

Nguyễn Khánh Linh nghe ngữ khí của anh, lập tức biết anh lại đang nghĩ đến mấy việc không đứng đắn.

Tối hôm qua mới bị anh giày vò qua, chân còn đau xót, cho nên sau khi nghe thấy lời này, cô lập tức chui ra khỏi cái ôm của người đàn ông, lại chạy về phía cửa mấy bước, lúc sắp ra cửa, mới quay đầu lại, nụ cười trên mặt xán lạn.

Nguyễn Khánh Linh nói: “Vợ chồng giúp nhau là chuyện đương nhiên, bây giờ em ra ngoài nói cho Nguyễn Khánh Nga á!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK