Chương 1230
Sau khi ra ngoài, cô ngồi trong quán cà phê dưới lầu thật lâu. Tuy lúc trước Phạm Nhật Minh đã yêu cầu cô gọi cho anh ngay sau khi cô xong việc, nhưng Nguyễn Khánh Linh cảm thấy tâm trạng lúc này của mình đang không được tốt lắm, không nên ở cạnh anh thì hơn. Nếu không, anh cũng sẽ không vui theo cô.
Nguyễn Khánh Linh vốn chỉ định ngồi một lát, chờ tâm trạng bình tĩnh trở lại rồi gọi điện thoại cho Phạm Nhật Minh sau. Nhưng cô không ngờ trong lòng cô càng ngày càng khó chịu, giống như người đang gặp vấn đề về tình cảm lúc này không phải Lăng Huyền mà là chính cô vậy.
Chỉ cần nghĩ đến việc Phạm Nhật Minh muốn rời xa cô để ở bên một cô gái khác, đối xử với cô gái khác giống như với cô, chiều chuộng cô ta như thế, đôi mắt luôn ánh lên ý cười mỗi khi nói chuyện với cô ta, chỉ cần nghĩ đến những điều này thôi, trái tim Nguyễn Khánh Linh lập tức quặn thắt như bị thứ gì đó nắm chặt.
Cô gần như không thể nào thở nổi, phải mở miệng thật to mà thở thì may ra còn dễ chịu hơn một chút.
Chỉ chốc lát sau, cô cảm thấy bụng mình bắt đầu đau, cả người lúc nóng lúc lạnh, đầu óc cũng choáng váng vô cùng, chắc là biểu hiện khi tới tháng đã nặng hơn rồi.
Nguyễn Khánh Linh gọi điện thoại cho Phạm Nhật Minh, muốn anh tới đón mình, nhưng anh lại không bắt máy.
Cô nhớ ra anh đang ở trên công ty, vậy chắc là đang rất bận rồi, vì vậy cô không gọi cho anh nữa mà ra ngoài bắt taxi đến công ty của anh.
Trong căn hộ của Lăng Huyền, Trần Hữu Nghị đợi đến khi cô ấy bình tĩnh hơn một chút mới lên tiếng lần nữa: “Lăng Huyền, em đừng giận anh nữa được không? Những ngày không được gặp em, em có biết anh đã nhớ em nhiều thế nào không? Anh muốn gặp em nhiều thế nào không?”
Trần Hữu Nghị thử đưa tay ra, anh thật sự rất muốn ôm cô vào lòng.
Anh thấp giọng nói: “Lăng Huyền, để anh ôm em có được không?”
Thế nhưng, Lăng Huyền vẫn có biểu hiện rất kháng cự với anh, cô ấy không muốn Trần Hữu Nghị ôm mình.
Bỗng nhiên, Trần Hữu Nghị ôm chầm lấy người cô, ôm và hôn lấy cô, anh hôn sâu vào môi cô, dư vị lại mùi hương đã lâu không thấy này.
Lăng Huyền ngây người một lát, cô đang định đẩy anh ra thì Trần Hữu Nghị đã tự động buông cô ra. Sau đó Trần Hữu Nghị kéo tay cô lên, dẫn cô đi ra ngoài.
Lăng Huyền muốn giãy ra nhưng anh không cho cô cơ hội giãy thoát.
Cô vội vàng hỏi: “Anh buông tôi ra! Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
Nhưng Trần Hữu Nghị lại không quay đầu lại, dẫn cô ra khỏi cửa và nói: “Nếu em tin anh, cứ đi theo anh, anh sẽ không làm em thất vọng nữa.”
Dù thế nào Lăng Huyền cũng không ngờ rằng Trần Hữu Nghị sẽ dẫn mình tới bệnh viện.
Anh dẫn cô đi trong hành lang bệnh viện, Lăng Huyền bỗng nhiên có chút sợ hãi, cô có dự đoán chuyện sẽ xảy ra tiếp theo nhưng cũng không chắc chắn lắm.
Cô lại muốn chạy trốn, kết quả Trần Hữu Nghị nắm chặt tay cô, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để chạy trốn.
Chẳng mấy chốc hai người đã đi đến một căn phòng bệnh, bỗng nhiên, Lăng Huyền như tỉnh táo lại, dùng sức gạt tay Trần Hữu Nghị ra mà chính cô cũng không biết làm thế nào mà mình làm được.
Nhưng Lăng Huyền không chạy đi mà chỉ đứng ở đó, bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt, lưng thật thẳng.
Trần Hữu Nghị cũng đối mặt với cô, hai người cứ im lặng nhìn nhau như vậy.