Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1252

Hà Tử Ngưng chỉ cảm thấy như có thứ gì đó đập mạnh vào trái tim của cô ta, sự kiềm chế, mất mát và lo sợ cũng đã tích tụ đến cực hạn.

Cô ta vốn nghĩ rằng nếu Nguyễn Khánh Linh cứ tuỳ ý như vậy thì cuối cùng Phạm Nhật Minh nhất định sẽ mất kiên nhẫn. Nhưng ai ngờ được, mối quan hệ giữa hai người bọn họ hóa ra lại vững như bàn thạch…

Quả nhiên, Phạm Nhật Minh nhìn bọn họ, nhíu mày có chút không hài lòng, nói: “Đã là lúc nào rồi, mọi người đi nghỉ ngơi sớm đi.”

Hiên Viên Minh lại cười nhíu mày nhìn anh, hỏi: “Ra vậy, anh lo lắng chị dâu sẽ bị chúng tôi đánh thức? Cô ấy ngủ rồi à?”

Phạm Nhật Minh không nói, nhưng phản ứng của anh đã đồng ý với lời nói của Hiên Viên Minh.

Một lúc sau, anh lại gọi chú Hùng tới: “Chú Hùng, phiền chú đưa họ về phòng khách nghỉ ngơi sau.”

“Vâng, thưa cậu chủ.”

Phạm Nhật Minh nói xong thì đi lên lầu.

Mặc dù bốn người còn lại còn trêu đùa Phạm Nhật Minh nhưng họ vẫn thu dọn đống đồ chơi kia và trở về phòng của mình.

Hà Tử Ngưng trở về phòng, sau khi tắm rửa xong nằm trên giường, trong đầu cô ta không ngừng nghĩ về Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh. Vết đỏ trên cổ người đàn ông vừa rồi cứ lởn vởn trong tâm trí cô.

Không thể giải thích được, cô ta nghĩ về những gì hai người họ sẽ làm trong phòng.

Một số hình ảnh làm người ta đỏ mặt hiện lên…

“Hà Tử Ngưng! Mày đang nghĩ lung tung gì vậy!”

Cô ta vỗ mạnh vào đầu mình, trong lòng cảm thấy xấu hổ không thể tả, một lúc sau mới đứng dậy bước xuống giường chuẩn bị đi ra ngoài rót nước.

Đèn trong phòng khách đã chuyển sang chế độ đèn ngủ, Hà Tử Ngưng vừa mới uống nước xong thì bất ngờ đâm vào một lồng ngực rắn chắc.

Hiên Viên Minh nhìn cô ta từ trên xuống, cổ họng thắt lại.

“Hà Tử Ngưng, cô ăn mặc như thế này vào nửa đêm để đến quyến rũ tôi à?”

Nhìn thấy người phụ nữ đứng trước mặt đang mặc một chiếc váy ngủ bằng ren màu đen, nhìn từ góc độ của Hiên Viên Minh, dường như cảnh sắc trước ngực của người phụ nữ lộ ra đầy trọn vẹn.

Nghe vậy, khuôn mặt của Hà Tử Ngưng nhanh chóng đỏ bừng, cô ta đẩy Hiên Viên Minh ra và mắng: “Anh đừng có tự suy diễn!”

Nói xong, cô ta nhanh chóng quay trở về phòng của mình và đóng mạnh cửa lại thể hiện sự tức giận của mình.

Hiên Viên Minh nhìn người phụ nữ trong lòng anh ta tức giận bỏ đi, vẻ mặt của anh có phần thất vọng, mất mát. Nghĩ đến ánh mắt của cô ta khi nhìn Phạm Nhật Minh thì người đàn ông lại bất lực thở dài một lần nữa, sau đó cũng đi về phòng mình.

Lăng Huyền và Trần Hữu Nghị tất nhiên là ở chung một phòng.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, hai người cùng nằm trên giường.

Đột nhiên Lăng Huyền nhớ đến chuyện gì đó: “Anh nói muốn mang cái gì đó cho Khánh Linh, anh đã quên đưa cho cậu ấy rồi sao?”

Nghe thấy lời nhắc nhở của cô ấy, Trần Hữu Nghị cũng nhớ ra rằng Nguyễn Khánh Linh có hỏi mình về bức thư pháp của bác mình. Hôm nay, anh ta mang nó đến đây nhưng đã để ở trong xe quên lấy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK