Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1156

Nguyễn Khánh Linh nói: “Vợ chồng giúp nhau là chuyện đương nhiên, bây giờ em ra ngoài nói cho Nguyễn Khánh Nga á!”

Vừa dứt lời, cô gái mở cửa đi ra ngay.

Phạm Nhật Minh nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô, giống như chỉ sợ mình đuổi theo giống như.

Anh không khỏi bật cười, gọi điện thoại cho Trung Huy, để anh ấy đi theo sau bảo vệ cô.

Bởi vì lát nữa công ty của anh còn có chút việc, cho nên anh cũng không thể tự mình đi theo cô.

Tốc độ của Trung Huy rất nhanh, lúc đầu Nguyễn Khánh Linh còn định gọi xe taxi đi, kết quả trước mắt đã xuất hiện một chiếc xe con màu đen.

Cửa sổ xe mở ra, để lộ gương mặt quen thuộc của người đàn ông.

Nguyễn Khánh Linh hơi kinh ngạc, còn tưởng rằng anh ấy đến tìm Phạm Nhật Minh, thế là nhân tiện nói: “Anh ấy ở bên trong.”

Nhưng Trung Huy lại lắc đầu mà nói: “Tôi là đến tìm cô, tổng giám đốc Minh cố ý cho tôi đến bảo vệ cô.”

Nguyễn Khánh Linh vốn muốn cự tuyệt, nhưng sau đó vẫn ngồi lên xe của Trung Huy.

Đúng là ở nơi Nguyễn Khánh Nga kia rất loạn, cô một mình đi qua đấy vẫn gặp nguy hiểm.

Trung Huy đưa Nguyễn Khánh Linh đến con phố xá sầm uất hôm qua.

Nhưng bởi vì hiện tại là ban ngày, cũng không có náo nhiệt như ban đêm, chỉ là con đường này nhìn càng thêm cũ nát và nhỏ hẹp, thậm chí còn tản ra một mùi khó ngửi.

Sau khi Trung Huy và Nguyễn Khánh Linh xuống xe, anh ấy đi theo sau lưng người phụ nữ, ánh mắt cảnh giác nhìn chung quanh.

Khi Nguyễn Khánh Linh đi vào cửa nơi ở của Nguyễn Khánh Nga, cô vẫn còn đang suy nghĩ, muốn làm thế nào mới có thể để Nguyễn Khánh Nga biết tin rút thưởng, mà lại không cho cô ta biết là mình nói cho.

Vì Nguyễn Khánh Linh rất hiểu tính cách của Nguyễn Khánh Nga, cô ta rất hiếu thắng lại còn có tính tự ái. Nếu cô ta biết cô và Phạm Nhật Minh vẫn luôn âm thầm giúp đỡ thì chắc chắn cô ta sẽ không ở trong căn nhà đó vì cô ta sẽ cho rằng đó là sự bố thí của cô và Phạm Nhật Minh.

Sống cùng Nguyễn Khánh Nga nhiều năm rồi nên Nguyễn Khánh Linh hiểu rất rõ điều này.

Bấy giờ, sau lưng Nguyễn Khánh Linh vang lên một giọng nói.

“Cô gái nhỏ ơi?” Trong giọng nói đó tràn đầy vẻ nghi ngờ vì không thể xác định được.

Nguyễn Khánh Linh và Trung Huy cùng quay đầu lại nhìn thì thấy một ông cụ lưng hơi còng đang đứng phía sau họ, trên mặt ông ta thấp thoáng vẻ kinh ngạc và mừng rỡ.

Nguyễn Khánh Linh cảm thấy ông cụ này có phần quen mắt nhưng cô không thể nhớ ra rằng mình đã gặp ông ta ở đâu.

Dường như ông cụ đó rất xúc động, ông ta tiến lên từng bước, muốn kéo gần khoảng cách với Nguyễn Khánh Linh. Thế nhưng Trung Huy cũng tiến lên phía trước từng bước rồi đứng chắn giữa ông cụ và Nguyễn Khánh Linh.

Thân hình cao lớn kèm theo một khuôn mặt không có biểu cảm khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy hung ác, không nên lại gần.

Nguyễn Khánh Linh muốn kéo Trung Huy về trong vô thức vì cô cảm thấy hù dọa ông cụ đó như thế thì không hay lắm. Chắc chắn ông cụ đó không có ý đồ xấu xa gì đâu, thế nhưng cô lại không làm gì vì nam nữ thụ thụ bất thân.

Bấy giờ ông già kia mới nhắc nhở: “Cô gái nhỏ này, tối qua chúng ta mới gặp nhau mà cô đã quên rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK