Chương 39
Vì vậy, Nguyễn Mạnh Cường vô vai Nguyễn Khánh Linh, khi ông ta định mở miệng an ủi, thì bàn tay ông ta lại rơi vào khoảng không.
Nguyễn Khánh Linh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, khẽ liếc nhìn họ, chỉ cảm thấy đây giả tạo.
Vì vậy cô chỉ để lại một câu “Con đi đây”.
Rồi nhấc chân rời đi.
Sự rời đi của cô quá đột ngột khiến Nguyễn Mạnh Cường không kịp ngăn cản, khi ông ta đứng dậy đuổi theo, Nguyễn Khánh Linh đã bước ra khỏi văn phòng, không thể đuổi kịp, nên đành phải bỏ cuộc.
Trở lại văn phòng, ông ta nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Nguyễn Khánh Nga, đã khóc, “Bố mẹ, con nên làm gì? Nguyễn Khánh Linh đã chiếm quá nhiều cổ phần của gia đình mình mà chúng ta lại không làm gì được cả ”
Đặng Phượng ôm con gái vào lòng, nhìn Nguyễn Mạnh Cường bằng ánh mắt sắc bén.
Kẻ vô dụng, thậm chí không thể lấy lại cổ phần của ông ta l
Thái dương Nguyễn Mạnh Cường nhảy dựng lên vì câu nói của Nguyễn Khánh Nga, ông ta không còn cách nào khác đành phải an ủi, “Khánh Nga, con đừng lo lắng, dù sao cả nhà họ Nguyễn sau này đều là của bố cổ phần của bố sẽ nhiều hơn của nó.”
Đặng Phượng cũng ở bên cạnh nói, “Được rồi! Khánh Nga, con phải cố gắng lên, kết hôn với Lê Tuấn càng sớm càng tốt Họ Lê cũng không kém hơn họ Phạm! ”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Nga càng khóc to hơn, “Nhưng là, anh ta không muốn nói chuyện với con!”
Đặng Phượng đảo mắt, bà ta khuyên bảo, “Lê Tuấn không để ý, vậy thì con nên đi dạo với mẹ anh ta nhiều hơn, thường mua quà tặng bà ấy, thời gian dài, mẹ anh ta tự nhiên nhận định con, lúc đó còn sợ Lê Tuấn sẽ không đồng ý? ”
Dần dần, tiếng khóc của Nguyễn Khánh Nga trở nên yên tĩnh hơn, cô ta bắt đầu suy ngẫm về những gì Đặng Phượng nói. Sau tất cả, Lê Tuấn là người hiền lành và tốt bụng, hiếu thảo với bố mẹ
Nếu mẹ Lê đồng ý cho cô làm dâu của nhà Lê, thì chắc chắn Lê Tuấn sẽ không phản đối.
Đã quyết định ý nghĩ, Nguyễn Khánh Nga rời khỏi vòng tay của mẹ, cô ta lau nước mắt, “Nhưng mà, con không biết mẹ anh ta thích cái gì, con nên tặng cái gì đây?”
Lúc này, Đặng Phượng mới mỉm cười sờ đầu con gái, “Con gái ngốc, mẹ đã nói với con rồi, bà Lê chú ý giữ gìn sức khỏe, con mua thuốc bổ rồi gửi đến đó là tốt nhất. Nguyễn Khánh Nga đồng ý, vẻ mặt đầy kiên định.
“Vâng!”
Lần này, cô ta phải cố gắng hơn nữa, lấy lòng bà Lê, để được làm dâu trong nhà họ Lê càng sớm càng tốt, cô ta cũng rất tức giận với người phụ nữ Nguyễn Khánh Linh đó!
Trên đường trở về, Nguyễn Khánh Linh gọi xe.
Cô vẫn giữ một mảnh giấy từ trợ lý Thanh Duy. Sau khi lên xe, cô bẩm số trên tờ giấy, nhưng nó không hề được kết nối.
“Không phải là đưa nhầm số chứ?”
Nguyễn Khánh Linh nói thầm, sau đó chỉnh sửa tin nhắn, gửi cho cậu ta một lời cảm ơn, nhưng không có ai trả lời.
Lúc này, chủ nhân số điện thoại đó, đang cầm điện thoại di động, khỏe miệng hơi nâng lên.
Thanh Duy nhìn cảnh này, không khỏi lấy làm lạ hỏi: “Cậu chủ, tại sao ngài không nói thẳng với phu nhân?”