Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1904

Thì ra là cô ấy tổ chức một buổi họp mặt các bạn cấp ba, tóm lại là cô ấy gọi tất cả những người bạn học có thể gọi được đến, cũng yêu cầu Nguyễn Khánh Linh nhất định phải có mặt.

Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy tin nhắn của cô ấy, do dự một lát.

Cô cảm thấy vô cùng kỳ quái, trong ấn tượng của cô, cô bạn cấp ba này tính tình cũng không năng động như vậy, bình thường cô ấy trầm lặng, ít nói, như thế nào nhiều năm sau buổi họp lớp đầu tiên lại do cô ấy đứng lên tổ chức chứ?

Có điều, Nguyễn Khánh Linh cũng không suy nghĩ nhiều.

Buổi tối, lúc cô cùng Phạm Nhật Minh nói chuyện điện thoại cô liền nhắc tới buổi họp lớp với anh.

Phạm Nhật Minh nghĩ mấy ngày nay cũng ở nhà cũng buồn bực đến hỏng rồi, cho nên anh cũng không ngăn cản cô, bất quá anh lại dặn dò cô một đống chuyện.

Cái gì mà không được uống rượu này, không được ăn cua này, tóm lại là lải nhải không ít.

Nguyễn Khánh Linh nghe những lời nói khó nghe được từ người đàn ông, trong nháy mắt, hốc mắt cô lại nóng lên, lại bắt đầu nhớ anh rồi.

Rất nhanh, Nguyễn Khánh Linh vì không để cho mình lại nhớ tới anh như vậy nữa, sau khi đáp ứng lời dặn dò của anh, thuận tiện kết thúc cuộc gọi.

Thời gian họp lớp là buổi tối ngày hôm sau.

Nguyễn Khánh Linh mặc một cái váy cho phụ nữ có thai màu xanh nước biển, ở trên mặc một cái áo len dệt kim màu trắng, cô tùy tiện quấn tóc lại, búi lên ở sau đầu, búi tóc lỏng lẻo, vài sợi tóc rũ xuống hai bên thái dương.

Cả người thoạt nhìn gọn gàng lại dịu dàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn lộ ra khí chất trong veo, đơn thuần.

Phạm Nhật Minh đã dặn dò riêng chú Hùng phái mấy vệ sĩ đặc biệt đưa đón cô, tiện đường bảo vệ an toàn cho cô.

Nhưng mà đến khi Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy bốn người vệ sĩ thân thể cao lớn, cường tráng, vẫn không nhịn được ngây ngẩn cả người.

Đúng chung một chỗ với bọn họ làm cô càng trở nên nhỏ bé.

Nguyễn Khánh Linh khuyên can mãi, mới được mang hai người vệ sĩ đi cùng.

Tới khách sạn diễn ra buổi họp lớp, Nguyễn Khánh Linh ngượng ngùng mang theo vệ sĩ tiến vào, với lại cũng chỉ là bạn học cấp ba của cô thôi, không có gì nguy hiểm cả.

Cô đưa vệ sĩ vào như thế này nói không chừng lại khiến bọn họ hoảng sợ.

Cho nên Nguyễn Khánh Linh để hai người kia ở bên ngoài.

Vốn hai người vệ sĩ kia cũng không nguyện ý, dù sao cũng là nhiệm vụ cậu chủ giao phó, hơn nữa thân thể cô chủ quý giá, nếu va chạm sứt mẻ chỗ nào thì làm sao bây giờ? Cuối cùng thì vẫn là bọn họ gặp nạn.

Chẳng qua sau đó Nguyễn Khánh Linh nghiêm mặt nói nếu bọn họ đi theo thì cô sẽ không vào nữa.

Hai người kia nghe vậy lúc này mới không làm sao được đành đáp ứng, bọn họ đều biết cô chủ là báu vật trong lòng cậu chủ, nếu làm cho cô mất hứng bọn họ cũng không có trái ngọt mà ăn.

Rốt cuộc cũng thu phục được hai người vệ sĩ, Nguyễn Khánh Linh thoải mái đi vào phòng.

Bởi vì vừa rồi cô ở trong xe cùng hai vệ sĩ cho nên bị muộn một chút, cho nên lúc cô tới, mấy bạn học cũ cũng đã tới hơn một nửa rồi, đều tự ngồi xuống, tốp năm tốp ba túm lại trò chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK