Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1170

Tất nhiên Mạch Phong Trần thấy Phạm Nhật Minh xuất hiện thì trong lòng cũng khó chịu nhưng rốt cuộc cũng không có nghiêm mặt, chẳng qua hai người đều coi thường sự tồn tại lẫn nhau.

Dường như bầu không khí ấm áp trên ăn lúc nãy hơi cứng đờ một lát bởi vì sự xuất hiện của Phạm Nhật Minh. Nguyễn Khánh Linh không nhịn được len lén nhìn Phạm Nhật Minh, cô muốn biết người đàn ông này có còn đang tức giận hay không nhưng mà Phạm Nhật Minh ẩn giấu cảm xúc của mình rất tốt, trong chốc lát cô vẫn không thể nhận ra.

Trong chốc lát, Phạm Nhật Minh đứng dậy rời chỗ ngồi, anh trực tiếp đứng sau lưng Nguyễn Khánh Linh, một tay kéo người phụ nữ từ chỗ ngồi lên.

Anh nói với bà Nguyễn: “Bà nội! Thật sự xin lỗi, cháu và Khánh Linh có mấy lời phải nói.”

Nói xong, Nguyễn Khánh Linh lập tức bị người đàn ông này nắm lấy cổ tay kéo vào trong phòng cách vách.

Sau khi đóng cửa lại, Phạm Nhật Minh trực tiếp buông tay người phụ nữ trước mặt mình ra, anh đứng đối diện cô, tròng mắt đen láy tối tăm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ phía trước và hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Anh muốn nghe Nguyễn Khánh Linh giải thích.

Tại sao cô đã nói rõ là một mình cô đến việc điều dưỡng thăm bà nội nhưng rõ ràng lúc này cô và Mạch Phong Trần cùng nhau xuất hiện ở đây, hơn nữa mấy người còn vừa nói vừa cười!

Loại cảm giác đó làm cho anh có cảm giác là mình giống như một người ngoài lại đột nhiên xông vào bầu không khí ấm áp của bọn họ.

Phạm Nhật Minh cố kìm nén lửa giận, không muốn bởi vì chuyện của Mạch Phong Trần mà tổn thương cô nữa, bây giờ anh chỉ muốn nghe một lời giải thích của người phụ nữ này.

Nhưng mà lúc này Nguyễn Khánh Linh lại nhìn vào đôi mắt đen láy của người đàn ông trước mặt và hơi mất hồn.

Lúc này người đàn ông trước mặt chỉ mặc chiếc áo sơ mi đen, tay áo được bẻ lên lộ ra đường cong cơ bắp rõ ràng trên cánh tay, không biết lý do gì mà trên cằm anh nhô ra ít râu, kiểu tóc cũng có chút rối, có mấy sợi tóc đen rơi xuống che mắt anh.

Chưa bao giờ Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy Phạm Nhật Minh như vậy.

Nhưng mà cô cảm thấy khó hiểu là lúc này người đàn ông trước mặt cho cô cảm giác vô vùng hấp dẫn, lại không giống với vẻ lạnh lùng hời hợt trong những ngày qua mà ngược lại là vẻ đẹp góc cạnh như những anh chàng Âu Mỹ.

Trong lòng Nguyễn Khánh Linh cũng biết rõ rằng lúc này mình không nên si mê như vậy, nhưng mà cô không khống chế được chính bản thân mình…

Phạm Nhật Minh thấy lúc này mà người phụ nữ trước mặt lại nhìn mình rồi sững sờ, vẻ mặt anh đầy vẻ bó tay, trong lòng vừa tức vừa không biết làm sao nhưng mà lại không đành lòng nói nặng với cô, chỉ có thể lặp lại vấn đề vừa rồi một lần nữa: “Chuyện ngoài kia là thế nào? Tại sao em và anh ta lại cùng nhau xuất hiện ở nơi này, em nhanh cho anh một lời giải thích!”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh mới tỉnh táo khỏi sức hút từ sắc đẹp của người đàn ông trước mặt.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh Phong Trần…”

Nguyễn Khánh Linh vừa mới lên tiếng đã bị ánh mắt của người đàn ông này dọa sợ.

Cô lập tức vội vàng sửa lời: “Hai ngày trước Mạch Phong Trần vừa mới về nước, anh ta nói muốn đem trả khuyên tai lại cho em, đúng lúc anh ta ở gần đây cho nên bọn em đã hẹn gặp nhau ở chỗ này, không phải như anh nghĩ đâu, anh ta cũng không có ý gì khác, anh ta chỉ muốn trả khuyên tai lại cho em mà thôi.”

Bởi vì Nguyễn Khánh Linh đã biết nguyên nhân làm Mạch Phong Trần bị buộc trở về nước Anh lúc trước cho nên cô lo lắng rằng Phạm Nhật Minh sẽ làm ra chút chuyện khác tổn thương Mạch Phong Trần cho nên theo bản năng muốn giải bày cho Mạch Phong Trần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK