Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1233

May mà vừa rồi Hạ Ngô Tình không xảy ra chuyện gì, bằng không, anh sẽ áy náy cả đời.

Tuy nhiên, đối với anh mà nói, điều quan trọng nhất bây giờ chính là cô gái trước mắt.

Trần Hữu Nghị và Lăng Huyền quay trở lại xe, Lăng Huyền chỉ cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay giống như mơ vậy, rất không chân thật.

Anh ấy… anh ấy thế mà ngửa bài với Hạ Ngô Tình luôn?

Hơn nữa, sau này hai người đó sẽ không còn qua lại nữa sao?

Qua câu nói cuối cùng của Hạ Chí Viễn, cô có thể nghe ra được anh ấy đang uy hiếp Trần Hữu Nghị. Thế nhưng, người đàn ông này vẫn lựa chọn cô mà không hề có chút do dự nào.

Một lát sau, Lăng Huyền lên tiếng, giọng điệu của cô có chút áy náy: “Vừa rồi em không nên ép anh như vậy, làm hại anh mất đi bạn bè rồi.”

Trải qua chuyện vừa rồi, cô đã tỉnh táo không ít, bây giờ nhớ lại, hình như trước giờ mình luôn làm ra những hành động bức bách Trần Hữu Nghị, để anh lựa chọn giữa mình và Hạ Ngô Tình kia.

Tuy rằng cuối cùng anh lựa chọn mình, thế nhưng Lăng Huyền luôn cảm thấy rất nợ anh ấy.

Nhưng Trần Hữu Nghị lại không để ý.

Thật ra, câu uy hiếp cuối cùng kia của Hạ Chí Viễn đã xóa bỏ hoàn toàn những tình bạn còn sót lại chút ít của anh.

Thừa dịp đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, Trần Hữu Nghị đưa tay vuốt ve mái tóc cô, dịu dàng nói: “Em đừng để ý quá nhiều, em không ép anh đâu, đây đều là quyết định của anh cả. ”

“Ngược lại, anh còn cảm thấy hai ngày trước anh đã lừa gạt Ngô Tình mới là sai, Nhật Minh nói đúng, nếu anh thật sự muốn tốt cho em thì anh không nên lừa gạt Ngô Tình như thế, nên sớm cắt đứt quan hệ với cô ấy mới phải, như vậy mới là hướng giải quyết tốt nhất cho cả hai.”

“Còn nữa, trước kia Hạ Chí Viễn đúng là bạn anh, nhưng nếu anh ấy thật lòng coi anh là bạn đáng lẽ nên biết rõ anh đã có em rồi, đáng ra không nên ép anh đi chăm sóc cho Ngô Tình, cho nên, cho dù mất đi người bạn này anh cũng không tiếc nuối lắm đâu.”

Nghe anh nói những câu này, trong lòng Lăng Huyền được an ủi đi phần nào. Cô có chút cảm động nhìn Trần Hữu Nghị, nhưng lúc này anh đã quay mặt đi, cô chỉ nhìn thấy sườn mặt của anh .

Những uất nghẹn luôn dồn nén trong lòng mấy ngày qua đã từ từ biến mất không còn nữa dưới sự đồng hành của anh.

Tâm trạng Lăng Huyền dần dần thoải mái, vì đã hai ngày không ngủ ngon nên bất tri bất giác cô đã dựa vào ghế sau mà ngủ thiếp đi.

Tuy nhiên, cô ngủ không lâu, rất nhanh lại mở mắt ra. Nhưng khi nhìn thấy con đường cô đã không đi một thời gian dài, cô giật mình và hỏi: “Anh đưa em đến đây để làm gì?”

Trần Hữu Nghị tiếp tục nhìn về phía trước, đầu cũng không quay lại mà nói với vẻ đương nhiên: “Nếu đã làm rõ mọi chuyện rồi thì em phải quay lại ở với anh chứ.”

“… Thôi, em nên về nhà mình ở thì hơn…”

Nói xong, Lăng Huyền lại nhớ tới lúc còn ở nhà Trần Hữu Nghị, mỗi đêm anh đều muốn ôm cô ngủ, hơn nữa… Ngoại trừ mấy ngày sinh lý của cô, trên cơ bản mỗi đêm anh đều muốn cô, luôn gây sức ép với cô đến mức chân tê không chịu nổi. Dẫn đến ngày hôm sau khi cô đến lớp, cô còn bị bạn bè hiểu lầm bị thương ở chân nữa.

Vừa nghĩ tới đây, Lăng Huyền cảm giác mặt mình đỏ bừng lên, thấy đã sắp đến nhà Trần Hữu Nghị, cô vội vàng quay đầu, ý đồ để cho anh quay xe trở về. Nhưng sao Trần Hữu Nghị có thể nghe lời cô được.

Sau khi anh dừng xe, Lăng Huyền ngồi trên xe, trực giác nói cho cô biết lát nữa mà xuống xe chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt lành, cho nên cô ngồi lỳ trên xe không chịu xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK