Chương 1254
Nguyễn Khánh Linh quay đầu lại, nhìn thấy anh đi ra, trong lúc nhất thời trên mặt lại biểu hiện lên phần thẹn thùng, cô chỉ vào giường nói: “Em cũng không biết…”
Lúc này trên giường đã xuất hiện một vết máu đỏ thẫm.
Thấy thế, Phạm Nhật Minh dừng lại một chút, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho bác sĩ gia đình.
Nguyễn Khánh Linh nhanh chóng lấy đi điện thoại của anh, ngăn cản: “Anh khoan hãy gọi điện thoại, chắc là… Chắc là không sao đâu.”
Cô cảm thấy vô cùng hối hận khi nghĩ đến chuyện tối qua mình đã ăn nhiều đồ cay như thế.
Nhưng Phạm Nhật Minh không biết nguyên nhân, đã thế còn nhìn thấy quần áo của cô dính đầy máu, nghĩ rằng cô bị bệnh nên anh lại lấy điện thoại ra, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Đừng có đùa nữa!”
“Thật sự không sao! Chỉ là… Tối hôm qua em ăn quá nhiều, kỳ kinh nguyệt vừa mới qua nên có chút…”
Nguyễn Khánh Linh không biết phải giải thích với anh như thế nào, trước đây khi còn đi học cô đã có hiện tượng này.
Dù đã hết kỳ kinh nguyệt nhưng chỉ cần cô ăn thêm một chút đồ cay hay đồ lạnh thì kỳ kinh nguyệt sẽ kéo dài thêm vài ngày sau đó, hoặc thậm chí là bị mất cả tháng không có.
Nhưng… Cô ấy không biết nên giải thích chuyện này như thế nào với Phạm Nhật Minh, điều này thật mất mặt…
Phạm Nhật Minh nhìn người phụ nữ đang nhìn chằm chằm anh, nhưng sự lo lắng trong lòng cũng không thể nào buông bỏ được nên cuối cùng vẫn không gọi điện thoại mà nói: “Nếu vẫn còn đau bụng nữa thì chúng ta sẽ đến bệnh viện.”
“Được.” Nguyễn Khánh Linh đáp lại rồi thở phào nhẹ nhõm.
Cô không muốn đến bệnh viện lần nữa vì những chuyện như tới tháng đâu, cô luôn cảm thấy làm vậy sẽ rất mất mặt.
Người giúp việc đi đến sắp xếp lại khăn trải giường, Nguyễn Khánh Linh cũng đi tắm rửa đơn giản rồi thay quần áo và xuống lầu cùng với Phạm Nhật Minh.
Vì chuyện lúc sáng, hai người xuống lầu cũng chậm trễ hơn.
Bốn người kia đã ngồi vào bàn từ sớm, đợi bữa ăn.
Nhìn thấy Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh đi xuống, Lăng Huyền là người đầu tiên ngẩng lên, thấy sắc mặt của Nguyễn Khánh Linh không được tốt lắm thì lo lắng hỏi: “Khánh Linh, cậu không sao chứ?”
Nguyễn Khánh Linh được Phạm Nhật Minh đỡ, bọn họ ngồi vào chỗ của mình, cô cười lắc đầu nói: “Không sao, chỉ là do tối hôm qua ngủ không ngon lắm.”
Vốn dĩ cô chỉ muốn tìm cớ để ngụy biện cho chuyện này, nhưng ai ngờ mấy người kia đã nhanh chóng hiểu sai, cộng thêm cảnh tượng cả hai người lên lầu tối qua.
Trần Hữu Nghị đột nhiên mỉm cười với Phạm Nhật Minh: “Nhật Minh, cho dù anh có tức giận nhưng cũng phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ?”
Nghe những lời này Nguyễn Khánh Linh nhanh chóng đỏ mặt, cô giải thích: “Không phải…”
Tuy nhiên, lời giải thích của cô dường như khiến mọi thứ ngày càng đen tối hơn…
Phạm Nhật Minh nhìn Trần Hữu Nghị bằng một ánh mắt cảnh cáo, anh ta đành lúng túng sờ mũi, mỉm cười đổi chủ đề: “Khánh Linh, trước đây cô muốn có bức thư pháp của bác cả tôi viết đúng không, tôi vừa đưa nó cho chú Hùng đấy.”
“Vâng, cảm ơn anh.” Nguyễn Khánh Linh cảm ơn anh ta.
Trần Hữu Nghị mỉm cười khoát tay: “Chuyện nhỏ thôi.”