Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1240

Nghe vậy, Hiên Viên Minh lập tức đứng lên, vừa hay anh ta chưa ăn cơm, còn đang thấy chán đến phát điên, bèn mở miệng nói muốn ăn ké cơm bọn họ. Phạm Nhật Minh thì thấy chẳng vấn đề gì, dù sao vừa rồi anh và cô đi siêu thị mua nguyên liệu hơi nhiều.

Vì thế anh cho Hiên Viên Minh tới đây.

Nhưng trước khi qua, Hiên Viên Minh gọi điện thoại cho Hà Tử Ngưng, muốn rủ cô ta đi cùng.

Nhưng Hà Tử Ngưng lại từ chối thẳng thừng: “Không đi.”

Hiên Viên Minh dừng một chút, nói tiếp: “Không chỉ có tôi và cô đâu, còn có đám Nhật Minh và Hữu Nghị nữa.”

Quả nhiên, Hà Tử Ngưng im lặng một lúc rồi cũng đồng ý.

Sau khi Hiên Viên Minh cúp điện thoại, anh ta cười khổ, lại chỉ có thể kìm nén cay đắng trở về đáy lòng.

Anh ta thuận đường đi qua đón Hà Tử Ngưng, hai người cùng nhau đi tới nhà họ Phạm.

Khi Phạm Nhật Minh nhìn thấy Hiên Viên Minh và Hà Tử Ngưng cùng xuất hiện, tầm mắt của anh dừng lại trên người cô ta một giây.

Anh bỗng nhiên nhớ tới chuyện vợ mình ghen với Hà Tử Ngưng.

Nhưng dù sao hai người cũng đã tới, Phạm Nhật Minh cũng không nói gì, đón hai người vào trong nhà.

Quả nhiên, khi Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy Hà Tử Ngưng, cô giật mình, những lời mà trước đây Mia từng nói lại hiện lên trong đầu cô.

Tuy rằng Phạm Nhật Minh cũng đã giải thích qua, thế nhưng Nguyễn Khánh Linh vẫn cảm thấy có lẽ Hà Tử Ngưng thích Phạm Nhật Minh, chỉ có điều Phạm Nhật Minh không thích cô ta mà thôi.

Rốt cuộc cô vẫn thấy hơi khó chịu.

Lăng Huyền phát hiện ra sự khác thường của cô, lại thấy cô cứ nhìn người phụ nữ mới tới mãi bèn thì thầm hỏi: “Khánh Linh, sao vậy? Người phụ nữ đó là ai? Sao cậu cứ nhìn cô ấy hoài vậy?”

Nguyễn Khánh Linh lắc đầu: “Không có gì, cô ấy là bạn của Phạm Nhật Minh, giống như anh Hữu Nghị.”

“Thế à…”

Lăng Huyền gật đầu. Nhưng cô ấy vẫn nhạy bén nhận ra thái độ của Nguyễn Khánh Linh đối với cô gái ấy có gì đó không giống với người khác, cơ mà nếu cô đã không muốn nói thì cô ấy cũng không hỏi nữa.

Chẳng bao lâu sau, mọi người ngồi lại với nhau và sẵn sàng ăn lẩu.

Lúc này, Trần Hữu Nghị hỏi một câu: “Ăn lẩu sao có thể không có rượu chứ?” Nói rồi anh ta mỉm cười nhìn về phía Phạm Nhật Minh, nói: “Nhật Minh, tôi nhớ trong hầm rượu của anh còn có không ít rượu tốt, thứ tốt phải lấy ra chia sẻ cho bạn chứ.”

Nghe vậy, Phạm Nhật Minh gật đầu, cũng không nói gì, đứng dậy đi hầm rượu lấy rượu cho bọn họ.

Chỉ chốc lát sau, Hà Tử Ngưng cũng đứng lên, mỉm cười giải thích: “Tôi nhớ ra rồi, lần trước anh Nhật Minh còn nợ tôi một chai rượu, lần này đi với anh vậy, tôi cũng muốn xem trong đó có gì. ”

Nói xong, cô ta lập tức đuổi theo Phạm Nhật Minh.

Những người khác cũng chỉ cười cho qua, không nghĩ nhiều, ngoại trừ Nguyễn Khánh Linh và Hiên Viên Minh.

Mặc dù Hiên Viên Minh không vui lắm nhưng anh ta cũng không có lý do gì để đi theo, đành phải tiếp tục ngồi tại chỗ, buồn bực không vui.

Nguyễn Khánh Linh cũng đang rất quạu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK