Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1248

Phạm Nhật Minh cụp mắt liếc nhìn cô, anh bình tĩnh lấy khăn ướt lau.

Người đàn ông đưa một tay nâng cằm người phụ nữ lên, tay còn lại cầm khăn ướt lau vết đỏ trên miệng cô, vẫn rất dịu dàng.

Nguyễn Khánh Linh muốn trốn, nhưng Phạm Nhật Minh không cho cô cơ hội để tránh ra. Bàn tay anh dùng sức vừa phải, không khiến cô thấy đau nhưng cũng không cho cô thoát ra được.

Lúc này, Phạm Nhật Minh vừa lau miệng cho cô vừa nói với mọi người: “Khánh Linh say rồi, tôi đưa cô ấy lên lầu nghỉ ngơi trước. Mọi người đừng quan tâm đến chúng tôi, sau khi ăn no thì cứ nghỉ ngơi đi.”

Nói xong, anh muốn giúp Nguyễn Khánh Linh đứng dậy.

Kết quả người phụ nữ không chịu hợp tác, cứ bám dính trên bàn không chịu đi, nói lời từ chối: “Em không muốn đi lên, em vẫn ăn chưa no.”

Trong giây lát, Phạm Nhật Minh nheo mắt lại, lúc này anh đã đứng lên, cúi người nhìn người phụ nữ với vẻ mặt dần dần trầm xuống, mang theo một sự áp chế vô hình, nhưng giọng điệu lại cực kỳ dịu dàng: “Em say rồi, theo anh lên nghỉ ngơi nào, ngoan nào, được chứ?”

Toàn thân của Nguyễn Khánh Linh đột nhiên lạnh lẽo, cuối cùng cô vẫn sợ và ngoan ngoãn bị người đàn ông bế lên lầu.

Những người còn lại chỉ theo dõi toàn bộ quá trình, không có ai nói tiếng nào.

Nói đùa chứ, việc của vợ chồng trẻ nhà người ta, bọn họ đâu có rảnh rỗi mà can thiệp vào, ai biết được sao khi trở về bọn họ sẽ bị Phạm Nhật Minh trị đến thế nào…

Tuy nhiên, Hà Tử Ngưng cứ nhìn bóng lưng hai người họ đang đi lên, khóe miệng dần rũ xuống, cô ta cắn chặt môi dưới. Trên mặt không hề che giấu sự thất vọng và khó chịu.

Phạm Nhật Minh không còn ở đây nên tất nhiên là cô ta cũng không tiếp tục giả vờ nữa.

Hiên Viên Minh cũng đang nhìn cô ta, trong lòng cũng trở nên bực bội, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Lúc này Lăng Huyền nhíu mày khi nhìn thấy biểu hiện của Hà Tử Ngưng, suy nghĩ trong lòng càng thêm chắc chắn.

Không, cô ấy phải tìm cơ hội để nói chuyện với Khánh Linh thôi.

Sau khi Phạm Nhật Minh ôm Nguyễn Khánh Linh lên lầu, trong phòng chỉ còn lại có hai người. Nguyễn Khánh Linh ngồi ở trên giường, cúi đầu không nói gì, nhưng môi vẫn hơi bĩu lên, nghịch vạt áo của mình, dáng vẻ như bị người lớn trách phạt.

Phạm Nhật Minh nhìn thấy cô như vậy, lửa giận đang đè nén trong lòng đã biến mất đi rất nhiều.

Anh tự nhủ phải nhẫn nhịn, nếu không sẽ làm tổn thương cô mất.

Vì vậy, người đàn ông ngồi xổm xuống và nhìn thẳng vào mắt của người phụ nữ, anh hỏi cô một cách bình tĩnh: “Em đang giận chuyện gì thế?”

Nguyễn Khánh Linh không muốn để cho Phạm Nhật Minh biết rằng cô đang ghen.

Cô lắc đầu nói: “Em không giận.”

Tất nhiên là Phạm Nhật Minh không tin, nhéo nhéo mặt của cô và nói: “Vừa rồi em đối nghịch với anh rõ ràng như thế mà còn nói là không tức giận?”

Nguyễn Khánh Linh vẫn phân bua: “Em thật sự không tức giận, chỉ là không muốn ăn món đồ ăn kia thôi.”

“Còn chuyện hát thì sao? Em song ca với Hiên Viên Minh không phải là cố ý muốn chọc giận anh à?”

Phạm Nhật Minh vốn tưởng rằng khi nói chuyện với cô, anh nhất định phải rất tức giận. Nhưng lúc này, anh biết chỉ cần đối mặt với người phụ nữ này thì anh sẽ không bao giờ tức giận được huống chi là nói nửa câu nặng lời với cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK