Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1234

Trần Hữu Nghị biết cô đang suy nghĩ gì. Anh nhếch môi, không nói nhảm với cô, tự mình cởi dây an toàn cho cô, sau đó ôm cô đi vào biệt thự.

Trong lúc đó, Lăng Huyền giãy dụa hai cái, Trần Hữu Nghị đè eo cô lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô: “Đừng nhúc nhích, néu không anh sẽ ném em xuống đấy.”

“…”

Cô còn muốn anh ném mình xuống đấy chứ.

Tuy nhiên, rõ ràng là anh sẽ không làm điều đó.

Trần Hữu Nghị ôm Lăng Huyền, thậm chí ngay cả phòng ngủ cũng không lên, anh bước vào cửa, dùng chân đóng cửa lại rồi đè người phụ nữ lên cửa mà hôn, Anh hôn rất sâu, cũng rất gấp gáp.

Dục vọng đè nén quá lâu, cùng với cảm xúc buồn bực lúc trước, giờ phút này anh rất cần một nơi để phóng thích ra.

Mà nơi đó chính là cô gái trước mắt.

Lúc này, Trần Hữu Nghị hóa thân thành một con sói đói khát đã lâu, trong mắt anh, Lăng Huyền không khác gì con cừu non tươi ngon, một khi bắt được thì tuyệt đối sẽ không buông tay.

Lăng Huyền bị anh hôn đến có chút choáng váng, nhưng cô vẫn giữ một tia lý trí cuối cùng, ngẩng đầu về phía sau cố gắng ngửa mặt lên, muốn tránh né nụ hôn của anh.

Cô đỏ mặt nói: “Không phải bây giờ… người em nồng mùi rượu lắm, hơn nữa còn chưa rửa mặt…”

Nghe vậy, Trần Hữu Nghị bật cười, trong mắt anh mang theo sự cưng chiều đầy dịu dàng, nói: “Không hề gì, anh không chê.”

Cuối cùng, người đàn ông còn hà hơi vào tai cô: “Chỉ cần lát nữa em phối hợp thật tốt với anh là được.”

Bên kia, Nguyễn Khánh Linh lái xe tới công ty của Phạm Nhật Minh.

Cô đi hỏi quầy lễ tân trước, tiếp tân vừa nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh thì không đợi cô lên tiếng đã vội vàng gọi điện thoại cho văn phòng chủ tịch.

Chỉ chốc lát sau, cô ấy cúp điện thoại, sau đó cười với cô gái trước mắt: “Thưa bà chủ, chủ tịch Phạm đang ở phòng họp trên tầng cao nhất, cô cứ đi lên là được.”

Nói xong, tiếp tân còn lo lắng Nguyễn Khánh Linh không biết đường đi nên cô ấy ra khỏi quầy lễ tân, tự mình dẫn Nguyễn Khánh Linh đi đến thang máy, đưa cô vào rồi ấn số tầng cho cô, xong xuôi mới mỉm cười kính cẩn rời khỏi thang máy, còn cúi đầu với Nguyễn Khánh Linh: “Thưa bà chủ, mời cô. ”

Một loạt hành động của cô ấy làm cho Nguyễn Khánh Linh vừa nghi hoặc vừa xấu hổ. Cô không biết làm thế nào mà cô tiếp tân này biết thân phận của mình, còn… tỏ ra kính cẩn như vậy nữa, làm cho cô cũng ngượng ngùng theo.

Đặc biệt là trong thang máy cũng có những nhân viên khác nữa.

Nguyễn Khánh Linh có thể cảm giác được tầm nhìn của người xung quanh thỉnh thoảng lại đặt lên người mình.

Nhưng lúc này Nguyễn Khánh Linh đang thấy khó chịu trong người, cảm giác được cả bước chân mình hơi loạng choạng, chỉ có thể đỡ lấy tay cầm một bên mới có thể đứng vững được.

Thật ra, Nguyễn Khánh Linh không nhớ rằng mình đã gặp cô tiếp tân vừa rồi trong lần cô tới tìm Phạm Nhật Minh khi hai người đang cãi nhau, nhưng lúc ấy cô tiếp tân này không nhận ra cô, về sau hại cô ở bãi đậu xe chờ Phạm Nhật Minh, còn ngất xỉu nữa.

Lần đó mặc dù Phạm Nhật Minh không công khai trừng phạt cô ấy, nhưng khi đồng nghiệp xung quanh đều nhắc tới chuyện này, cô tiếp tân kia mới ý thức được mình đã phạm phải sai lầm lớn thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK