Chương 1173
Nguyễn Khánh Linh có chút khó xử, theo bản năng cô nhìn Mạch Phong Trần một chút. Thật ra Phạm Nhật Minh chưa ăn cơm, lát nữa cô có thể đi cùng anh ra ngoài tìm chút gì ăn một chút là được, không cần bây giờ phải chờ anh đi ra…
Mạch Phong Trần cũng nhìn Nguyễn Khánh Linh, trên mặt anh ta vẫn là nụ cười ấm áp giống như anh ta hoàn toàn không ngại, anh ta nói: “Khánh Linh! Không sao đâu.”
Vừa vặn lúc này dì Hoa cũng cầm khăn tắm tới, Nguyễn Khánh Linh nhận lấy khăn tắm, ngược lại không từ chối nữa, cô cười nói một tiếng được rồi, sau đó lại đi vào trong phòng. Lúc này Mạch Phong Trần nhìn theo bóng lưng người phụ nữ, ánh mắt sâu thẳm.
Mới vừa rồi lúc Nguyễn Khánh Linh đi ra, trên gương mặt nhuộm đỏ ửng, mặc dù anh cố gắng muốn giả vờ như không nhìn thấy, nhưng trong mắt người phụ nữ kia thoáng qua vẻ mềm mại dịu dàng đầy sức hút lại làm anh ta cảm thấy hết sức nhức mắt, bởi vì tất cả những thứ này đều là do sự xuất hiện của Phạm Nhật Minh mang đến cho cô. Vẻ mặt của cô vừa rồi khác hẳn với khi cô sống với anh ta, hoàn toàn là một vẻ hấp dẫn khác.
Có phải điều này đã nói lên rằng cô đối xử với Phạm Nhật Minh khác với đối với mình hoặc đối với người khác không? Chẳng lẽ cuộc hôn nhân này cũng không phải là một vở kịch của riêng Phạm Nhật Minh mà chính cô bé của anh ta cũng đã chìm vào đó sao?
Mạch Phong Trần rũ mi mắt, mắt kính chặn lại cảm xúc trong mắt anh ta.
Nguyễn Khánh Linh cầm khăn tắm vào phòng trong.
Đầu tiên cô gõ lên phòng tắm hai lần, nói: “Em mang khăn tắm tới rồi đây.”
Bên trong không có người trả lời mà chỉ có tiếng nước.
Hẳn là do anh đang tắm nên không nghe thấy nhỉ?
Nguyễn Khánh Linh ngẫm nghĩ, sau đó chờ một lát nữa rồi lại lớn tiếng nói với người đàn ông bên trong: “Em treo khăn tắm ngoài cửa, lát anh ra là có thể…”
Cô còn chưa nói dứt lời thì cánh cửa trước mặt bỗng nhiên mở ra.
Nguyễn Khánh Linh nhìn người đàn ông vừa xuất hiện trước mặt, hơi sửng sốt.
Phạm Nhật Minh mới vừa tắm rửa xong, nửa người trên trần trụi, nửa người dưới quấn một cái khăn tắm, từ trước đến giờ vóc dáng của anh vẫn luôn rất đẹp, lúc ở trên giường Nguyễn Khánh Linh đã được trải nghiệm qua điểm này qua rất nhiều lần và không hề nghi ngờ gì cả.
Nhưng mà dù sao lúc ấy cũng là ở trong nhà mình, còn bây giờ cả hai đang ở viện điều dưỡng mà anh cứ ra ngoài như vậy, ngộ nhỡ có người nào rồi nhìn thấy thì sao?
Nguyễn Khánh Linh nhét khăn tắm vào trong tay anh, gương mặt vừa mới hạ nhiệt của cô lại lập tức đỏ bừng lên lần nữa.
“Anh… Anh nhanh mặc quần áo rồi ra ngoài, mọi người đang chờ anh ăn cơm…”
Nguyễn Khánh Linh cúi đầu, vừa nói xong câu đó đã xoay người chạy đi, không cho Phạm Nhật Minh có cơ hội trả lời.
Hai người đều là vợ chồng già rồi, thế mà cô nhóc này vẫn còn hay thẹn thùng.
Phạm Nhật Minh cười, anh cũng không đuổi theo cô, chỉ nói: “Trên xe anh có quần áo để thay, em đi lấy cho anh.”
“…”
Nguyễn Khánh Linh đi lấy đồ cho anh thay, cũng may lần này Phạm Nhật Minh không làm ra hành động nào khác người.
Anh chỉ thành thật mặc quần áo, có điều ánh mắt vẫn như có như không nhìn cô.
Nguyễn Khánh Linh cảm nhận được ánh mắt của anh, cô thấy hơn ngượng ngùng nhưng rồi lại cảm thấy mình không có tiền đồ, cả hai đã ở bên nhau lâu như vậy thế mà cô rất dễ bị anh chọc đến thẹn.