Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1262

Phạm Nhật Minh vừa vặn ngồi ngay cạnh cô, nhìn bộ dạng sợ hãi thán phục của cô thì cười hỏi một câu: “Không giống chỗ nào?”

“Người bình thường đều đọc không ra.”

Nguyễn Khánh Linh cũng không hiểu tranh chữ, trong tiềm thức, cô cho rằng thư pháp tốt đều là những thứ người bình thường nhìn vào không hiểu được, tựa như tác phẩm văn học nước ngoài nổi tiếng vậy, hầu như đều tối nghĩa khó hiểu cả.

Phạm Nhật Minh nghe vậy, ý cười trên mặt càng đậm hơn, anh nắn nắn khuôn mặt của cô, nói: “Em thông minh nhất.”

Nguyễn Khánh Linh xoa xoa mặt mình, nhỏ giọng nói: “Lại chả thế.”

Không lâu sau, cô đưa bức tranh cho người giúp việc cầm, để các cô đóng gói lại, còn cô thì đứng lên chuẩn bị lên tầng.

Phạm Nhật Minh nhìn cô, nhíu mày hỏi: “Đi đâu đấy?”

Nguyễn Khánh Linh đáp: “Đến nhà ông Quốc Nam, trước đó em đã hẹn với ông ấy rồi, em đưa tranh chữ qua cho ông ấy.”

Sau khi nói xong, cô lập tức đi lên tầng trên thay quần áo, chỉ là khi cô đi xuống, phát hiện quần áo trên người Phạm Nhật Minh cũng đã thay, cô hơi ngạc nhiên hỏi: “Anh cũng định ra ngoài à?”

Người đàn ông gật đầu, trên tay cầm bức tranh chữ đã được đóng gói cẩn thận, nói: “Anh đi với em.”

“… Cả hai cùng đi?”

Nguyễn Khánh Linh hơi chần chờ.

Kết quả, người đàn ông lại hơi bất mãn với phản ứng của cô, híp mắt hỏi: “Biểu cảm này của em là không muốn đi với anh à?”

“Không phải.” Tất nhiên Nguyễn Khánh Linh nhanh chóng phủ nhận, cô giải thích: “Chỉ là em không biết ông Quốc Nam có để ý người lạ đến nhà ông ấy không thôi.”

Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng lấy di động ra, tự nhủ: “Em hỏi ông ấy thử xem vậy.”

Phạm Nhật Minh không nói nữa, anh đứng sang một bên nhìn cô.

Nguyễn Khánh Linh gửi tin nhắn cho Trần Quốc Nam, ông nhanh chóng trả lời cô, nghe nói đối phương là chồng của cô thì vui vẻ đồng ý.

Thế là Phạm Nhật Minh lập tức đi với cô đến nhà Trần Quốc Nam.

Thật ra chuyến này đi rất nhanh, hai người tới nhà ông rồi, sau khi cầm nghiên mực về, lúc rời đi, Nguyễn Khánh Linh đưa tranh chữ cho ông, ban đầu nói thế nào Trần Quốc Nam cũng không chịu nhận, nhưng sau khi thấy chữ của Trần Quốc Công, cộng thêm sự nhiệt tình của Nguyễn Khánh Linh, rốt cuộc ông vẫn cười cười nhận lấy.

Hai người cùng nhau rời khỏi nhà Trần Quốc Nam.

Lúc đến dưới tầng, Nguyễn Khánh Linh sóng vai đi cạnh Phạm Nhật Minh, bỗng nhiên có một người phụ nữ đi tới, hẳn là cũng tới viếng thăm ông Trần Quốc Nam.

Ban đầu Nguyễn Khánh Linh cũng không hề để ý, nhưng khi thấy người phụ nữ kia tới gần, cô lại cảm thấy hơi tức giận.

Bởi vì mắt của người phụ nữ kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Phạm Nhật Minh.

Dựa vào trực giác của phụ nữ, Nguyễn Khánh Linh chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể biết ánh mắt của cô gái kia hẳn là không có ý tốt gì.

Cực kỳ giống một con sói đói đang nhìn chằm chằm con mồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK