Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1232

Trần Hữu Nghị nhìn anh ta, trong ánh mắt có sự áy náy nhưng không hề sợ hãi chút nào, anh càng nắm tay Lăng Huyền chặt hơn, nói: “Tôi chỉ nói thật với Ngô Tình thôi.”

Tầm mắt Hạ Chí Viễn lại rơi vào trên người Lăng Huyền.

Lăng Huyền cảm giác ánh mắt của người đàn ông này giống như muốn xẻo một miếng thịt trên người mình xuống.

Anh ta nhìn thoáng qua Lăng Huyền, lại nhìn Trần Hữu Nghị, ngoan độc nói: “Nếu Ngô Tình xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho các người.”

Nói xong, Hạ Chí Viễn đi đến bên giường Hạ Ngô Tình, nhìn bác sĩ với vẻ mặt nghiêm khắc.

Cũng may, bác sĩ nói Hạ Ngô Tình chỉ bị kích thích, không có gì đáng ngại, để cô ta nghỉ ngơi một lát là được.

Hạ Chí Viễn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, anh ta ngồi trên giường, ôm em gái mình, chỉ cảm thấy lòng đau đau đớn không chịu nổi. Hạ Ngô Tình vẫn đang khóc, cô ta vùi đầu vào ngực Hạ Chí Viễn, khóc không thành tiếng.

Hạ Chí Viễn cố gắng an ủi cô ta nhưng Hạ Ngô Tình vẫn không bình tĩnh được.

Cuối cùng, anh ta đành phải dịu dàng nói: “Ngô Tình, đừng khóc, anh sẽ đuổi bọn họ đi cho em, không bao giờ gặp lại bọn họ nữa, em đừng khóc được không? ”

Bả vai Hạ Ngô Tình giật giật hai cái, cô khóc không thành tiếng.

Hạ Chí Viễn buông cô ta ra, đứng dậy, nhìn Trần Hữu Nghị và Lăng Huyền một cái rồi ra khỏi cửa phòng bệnh. Trần Hữu Nghị và Lăng Huyền cũng đi theo.

Có điều, Trần Hữu Nghị nhéo tay cô gái cạnh mình một cái, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, em đừng lo lắng.”

Hạ Chí Viễn đứng bên ngoài phòng bệnh.

Sau khi Trần Hữu Nghị và Lăng Huyền ra ngoài, Hạ Chí Viễn quay đầu, nét mặt rất lạnh lùng: “Nếu cậu đã đưa ra quyết định như vậy thì sau này hãy biến ra khỏi tầm mắt Ngô Tình, đừng để em ấy nhìn thấy cậu!”

Trần Hữu Nghị bị mắng cũng không tức giận, cũng không trả lời, dù sao chuyện này quả thật lỗi là do anh ta.

Anh ta chỉ gật đầu, nói: “Được. ”

Hạ Chí Viễn nhìn Trần Hữu Nghị một lúc, thần sắc của anh ta dần dần trở nên phức tạp.

Trần Hữu Nghị đã từng là bạn tốt của anh, hơn nữa anh vẫn luôn xem Trần Hữu Nghị như em rể của mình. Cho dù là lúc bọn họ cho rằng Ngô Tình gặp tai nạn xe cộ rồi qua đời, anh cũng không nói những lời nặng nề như vậy với Trần Hữu Nghị, cũng không trách cậu ta.

Thế nhưng, hôm nay bởi vì Trần Hữu Nghị đưa ra quyết định này, khiến quan hệ giữa hai người hoàn toàn sụp đổ.

Ba người đều lâm vào im lặng, sau đó, Hạ Chí Viễn lên tiếng, giọng điệu của anh ta có chút thất vọng, cũng có vài phần dữ tợn: “Trần Hữu Nghị, hôm nay cậu lựa chọn cô gái này mà không phải Ngô Tình nhà chúng tôi, hy vọng ngày sau cậu đừng hối hận. ”

Nói xong lời này, Hạ Chí Viễn vòng qua hai người, trở lại phòng bệnh.

Nét mặt Trần Hữu Nghị trở nên ảm đạm đi một chút, nhưng anh ta không nói gì mà quay đầu nhìn Lăng Huyền, mỉm cười như đã trút được gánh nặng, lại giống như thất vọng vì đã bị mất đi thứ gì đó.

Anh mỉm cười: “Được rồi, bây giờ mọi thứ đã được giải quyết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK