Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1228

“Vì vậy tớ muốn mượn một cơ hội này để nhìn xem rốt cuộc tớ có thể rời khỏi anh ấy không? Tớ vốn nghĩ là, nếu Hạ Ngô Tình đã trở về, vậy tớ sẽ trả lại Trần Hữu Nghị cho cô ấy, tớ cảm thấy một mình tớ cũng có thể giống như trước đây, vui vẻ mà sống.”

“Nhưng mà, mấy ngày nay tớ mới nhận ra tớ đã nghĩ sai rồi. Tớ thật sự yêu anh ấy, tớ không thể rời xa anh ấy, chỉ cần nghĩ rằng bây giờ anh ấy đang ở bên cạnh cô gái kia, chiều chuộng cô ấy, che chở cô ấy, chăm sóc cô ấy, còn… cho cô ấy uống thuốc, trong lòng tớ rất khó chịu, giống như không thể thở nổi vậy. Linh à, cậu nói xem tớ nên làm gì đây… Tớ thực sự không biết phải làm gì…”

Dần dần, vành mắt Lăng Huyền lại đỏ lên, hình như cô ấy lại sắp khóc.

Nguyễn Khánh Linh vội vàng lấy điện thoại ra tìm tấm ảnh kia, sau đó an ủi Lăng Huyền: “Huyền à, cậu khoan buồn, nhìn bức ảnh này trước đã, anh Hữu Nghị không cho Hạ Ngô Tình uống thuốc đâu, đây nhất định là do phóng viên dùng góc chụp, tớ chắc chắn anh ấy vẫn thích cậu mà. Nhưng giống như cậu đã nói, sức khỏe của cô gái đó không tốt nên anh ấy mới tạm thời không để mặc cô ấy được.”

“Nhưng… cho dù bức ảnh không phải thật thì sao chứ… Đã mấy ngày rồi anh ấy không liên lạc với tớ, lúc trước anh ấy còn gọi cho tớ, nhưng từ sau khi cô gái kia nhập viện, quan hệ của chúng tớ bị cô ta biết, anh ấy không còn liên lạc gì với tớ nữa…”

“Cậu nói đi, liệu có phải anh ấy đang suy nghĩ đến việc nên nói lời chia tay với tớ thế nào không?” Lăng Huyền nghẹn ngào suy đoán.

Nguyễn Khánh Linh đương nhiên sẽ không để cho Lăng Huyền suy nghĩ lung tung, cô đang định an ủi thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của Lăng Huyền vang lên.

Nhưng Lăng Huyền không để ý tới, mặc cho điện thoại vẫn reo chuông.

Nguyễn Khánh Linh thấy cô ấy nốc rượu vào miệng mình, không khỏi thở dài một hơi, sau đó cô đứng lên, đi lấy điện thoại di động của cô ấy. Khi nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình, cô chợt sửng sốt, vội vàng đưa cho Lăng Huyền và mừng rỡ nói: “Bà ngốc ơi, ai nói anh ấy không quan tâm đến cậu? Nhìn này, không phải gọi cho cậu rồi đây sao?”

Lăng Huyền nghe xong lập tức ngẩng mặt lên, sững sờ cầm điện thoại của mình, mãi mà vẫn không nghe máy làm Nguyễn Khánh Linh nhìn mà nóng ruột thay.

Cô hỏi: “Tại sao cậu không bắt máy?”

Lăng Huyền không nói gì, một lát sau, sắc mặt cô ấy đột nhiên trầm xuống, cô ấy suýt thì nhấn tắt cuộc gọi đi. May mà Nguyễn Khánh Linh nhanh tay giật lấy điện thoại của cô ấy lại, che chở nó và chất vấn: “Lăng Huyền, cậu làm gì vậy hả? Không phải cậu muốn anh ấy gọi đến sao? Sao bây giờ lại muốn cúp máy? Sau đó lại khóc nữa hả?”

Nghe vậy, Lăng Huyền mím môi, lúc này cô ấy đã hơi say, vừa rồi trong vô thức cô ấy đã không muốn nhận cuộc gọi từ Trần Hữu Nghị.

Lăng Huyền say rượu, đương nhiên cũng không được tỉnh táo như lúc bình thường. Cô ấy cắn răng, cầm điện thoại di động từ chỗ Nguyễn Khánh Linh rồi nghe máy.

“Linh Huyền, cuối cùng em cũng bắt máy!”

Đầu dây bên kia, Trần Hữu Nghị rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, anh ta còn tưởng rằng mình sẽ không liên lạc được với cô ấy nữa.

Có điều, tuy là Lăng Huyền đã nghe máy nhưng giọng điệu của cô ấy lại lạnh nhạt đến kỳ lạ, cô hỏi ngược lại anh ta: “Không phải anh đang túc trực bên Hạ Ngô Tình sao? Sao anh có thời gian để gọi cho tôi?”

Trần Hữu Nghị hiểu rõ cô ấy, vừa nghe đã biết cô ấy đang giận mình.

Anh ta lại nghĩ đến tờ báo sáng nay đã đọc, vội vàng giải thích: “Huyền à, ảnh trên báo là giả, bọn paparazzi kia đã chọn góc chụp đấy, anh không hề…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK