Chương 1222
Nhưng anh ta càng thêm nhớ Lăng Huyền, anh ta nhớ mùi cơ thể thơm nức mũi của cô ấy, nhớ gương mặt đỏ hồng của cô ấy lúc bị mình trêu đùa. Còn có những lời mắng chửi mình.
Cuối cùng anh ta thật sự là không chịu được đã trực tiếp gọi video cho cô ấy.
Anh ta còn tưởng rằng người phụ nữ kia đã ngủ, anh ta không nghĩ tới rất nhanh cô ấy đã nhận điện thoại.
Người phụ nữ mà anh ta ngày nhớ đêm mong, cuối cùng xuất hiện ở trên màn hình.
Lúc này hẳn là Lăng Huyền vừa tắm rửa xong không bao lâu, cô ấy ngồi trước màn hình, cơ thể trắng trẻo mềm mại, ánh mắt lại đỏ rực, giống như khi nãy đã khóc.
Trần Hữu Nghị lập tức đau lòng không thôi, anh ta lo lắng hỏi: “Gần đây em có khỏe không?”
Thật ra Lăng Huyền có lời muốn nói với anh ta, thế nhưng mà đến cuối cùng lời nói sắp ra miệng, cô ấy vẫn chỉ trả lời một câu nói giống như bình thường: “Em rất khỏe, anh không cần lo lắng.”
Trần Hữu Nghị rất chán ghét Lăng Huyền hiểu chuyện như bây giờ, anh ta càng hi vọng cô ấy có thể nổi nóng với mình giống bình thường, mà không phải là chuyện gì cũng nhịn xuống giấu ở trong lòng.
Anh ta vốn không muốn làm cho cô ấy chịu ấm ức như vậy, nhưng sự thực là anh ta thật sự đã khiến cô ấy chịu ấm ức to lớn.
Trong giọng nói của Trần Hữu Nghị mang theo áy náy, giọng điệu của anh ta rất nặng nề cũng rất đau xót: “Thật sự xin lỗi Lăng Huyền, là anh không tốt, anh không nên để em chịu ấm ức lớn như vậy.”
Mặc dù gần đây Lăng Huyền không có liên lạc với người đàn ông này, nhưng cô ấy vẫn có thể trông thấy khuôn mặt tiều tùy của anh ta từ trong video.
Cô ấy cười an ủi nói: “Không sao cả, tim của cô ấy không tốt, anh cần phải đối diện với chuyện đó, em có thể hiểu cho anh.”
Nói xong thì Lăng Huyền như muốn an ủi Trần Hữu Nghị, cô ấy quơ quả đấm giả bộ độc ác nói: ” Nhưng đợi sau khi cô ấy khỏi bệnh rồi, anh còn dám liên lạc với cô ấy thì anh cẩn thận em…”
Bỗng nhiên cô ấy có chút nghẹn ngào, trong lòng cô ấy suy nghĩ, coi như anh ta có liên lạc với cô ta thì cô ấy cũng không có cách nào không phải sao? Cô ấy không đành lòng tổn thương anh ta chính là bởi vì không muốn nhìn thấy anh ta áy náy, cho nên cô ấy mới chủ động rời khỏi anh ta, không phải sao?
“Vậy chúng ta sẽ thật sự chia tay mãi mãi.”
Cuối cùng Lăng Huyền cười rưng rưng nói ra câu này.
Trần Hữu Nghị cũng không biết mình cúp điện thoại thế nào, anh ta chỉ biết là sau khi cúp điện thoại thì ngoài cửa truyền đến tiếng động.
Sau đó Hạ Ngô Tình xuất hiện ở trong phòng của anh ta, lúc này nước mắt của cô ta giàn giụa, trong mắt đều là vẻ khó có thể tin nổi.
Sau đó nữa là cô ta vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Sau khi Hạ Ngô Tình bỏ đi, Trần Hữu Nghị nổi cơn giận dữ, dùng một cước đạp bay chiếc bàn bên cạnh, âm thanh phát ra rất lớn làm mẹ Hinh giật mình, bà ta mau chóng chạy ra xem tình hình.
Bà ta nhìn thấy Hạ Ngô Tình chạy ra từ phòng của Trần Hữu Nghị, lập tức hỏi: “Có chuyện gì vậy? Con đã nói gì với con bé?”
Mẹ Hinh nghĩ rằng Trần Hữu Nghị đã nói cho Hạ Ngô Tình biết hết sự thật nên cô ta mới đau đớn vội vã chạy ra ngoài như vậy.
Sắc mặt Trần Hữu Nghị âm trầm đến đang sợ, trông anh ta như sắp phát điên đến nơi, gằn giọng nói: “Cô ấy nghe thấy con và Lăng Huyền nói chuyện điện thoại.”