Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1261

Chắc chắn Hà Tử Ngưng sẽ không đồng ý!

Cô ta từ chối một cách thẳng thừng: “Không cần! Tôi không cần anh chịu trách nhiệm!”

“Chuyện đã xảy ra rồi thì cứ cho nó qua luôn đi là được… Coi như đêm qua chúng ta chưa làm gì cả, đừng ai nhắc lại chuyện tối qua làm gì!” Hà Tử Ngưng suy nghĩ một lát, cuối cùng cắn môi nói.

Chắc chắn quyết định này là một quyết định khó khăn đối với cô ta, dù sao, bất kỳ một người phụ nữ nào sau khi quan hệ với một người đàn ông khác đều không thể xem như bình thường được nữa…

Nếu không phải là vì hai người họ đều là bạn của anh Nhật Minh, nếu như cô tuyệt giao với anh ta, vậy thì chắc chắn anh Nhật Minh sẽ nghi ngờ, đến lúc đó cũng không giấu được chuyện này nữa.

Điều Hà Tử Ngưng để ý nhất vẫn là Phạm Nhật Minh có biết chuyện này hay không.

Hiên Viên Minh vừa nghe thấy lời này của người phụ nữ thì nhịn không được mà cau mày, anh ta đang muốn lên tiếng, di động trong túi bỗng nhiên lại rung lên, cứ như đang nhắc nhở chuyện công ty của anh ta vậy.

Cuối cùng, anh ta chỉ bỏ lại một câu: “Em đợi tôi quay lại rồi hẵng quyết định.”

Hà Tử Ngưng nhìn người đàn ông rời đi, trong lúc nhất thời ánh mắt bỗng trở nên phức tạp, tâm trạng cũng rối như mớ bòng bong, cứ như có thứ gì đó đột nhiên biến mất, trong lòng cũng cảm thấy trống vắng.

Qua rất lâu sau, cô ta mới rời giường rửa mặt, vừa rửa mặt xong thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Hà Tử Ngưng cảm thấy quái lạ, ai lại đến nhà mình giờ này chứ.

Cô ta nhìn qua mắt mèo, là nhân viên giao thức ăn nhanh.

Thế là cô ta mở cửa, nhân viên giao thức ăn nhanh đưa một gói túi giấy cho cô ta, nói: “Chào cô, đây là thức ăn nhanh mà anh Hiên Viên Minh đặt trước cho cô.”

Vừa nghe thấy bốn chữ “Anh Hiên Viên Minh”, lông mày Hà Tử Ngưng lập tức nhíu lại, cô ta không nhận lấy túi thức ăn mà hỏi: “Trong túi là gì thế?”

“Là thuốc bổ ạ, anh Hiên Viên Minh còn dặn tôi chuyển lời cho cô, nói tối qua cô vất vả rồi, ăn thứ này bồi bổ sức khỏe.”

“…”

Sau khi nhân viên giao thức ăn rời đi, Hà Tử Ngưng nhìn túi giấy này, cô ta thậm chí còn chưa mở ra đã thẳng tay ném luôn vào thùng rác.

Cái gì mà tối qua vất vả! Bảo cô bồi bổ sức khỏe chứ!

Đây không phải đang có ý chọc tức cô sao? Chắc chắn là anh ta cố ý!

Rõ ràng cô đã nói với anh ta là không cần anh ta chịu trách nhiệm rồi, thế nhưng anh ta còn mua những thứ này, hơn nữa còn nhờ người ta chuyển lời như vậy cho mình!

Tức chết cô rồi!

Hà Tử Ngưng nhìn bọc giấy trong túi, càng lúc càng tức giận, cô ta dứt khoát gọi bà thím quét dọn tới xách thùng rác ra ngoài đi đổ.

Không thấy sẽ đỡ phiền lòng.

Ở bên kia, biệt thự nhà họ Phạm.

Sau khi nhóm người Trần Hữu Nghị ra về, Nguyễn Khánh Linh hỏi xin chú Hùng tranh chữ của bác trai của Trần Hữu Nghị, cô cầm tới ngắm một lát, nhịn không được mà thán phục một tiếng.

“Ông Quốc Công đúng là có tài năng vượt trội, chữ viết này quả nhiên không giống người bình thường viết ra.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK