Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1520

Anh hơi bất ngờ, cứ tưởng còn phải mất kha khá công sức mới thuyết phục được cô nhóc này, không ngờ lần này cô lại dễ thuyết phục như vậy.

Có điều Phạm Nhật Minh vẫn lo cô thừa dịp anh rời khỏi đây mà lén lên công ty làm việc.

Thế nên người đàn ông này mang luôn laptop sang phòng, ngồi xuống sô pha làm việc, vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh.

Làm xong những chuyện này, cuối cùng Phạm Nhật Minh cũng hoàn toàn yên tâm.

Nguyễn Khánh Linh cũng buồn cười, anh không yên tâm về cô đến vậy sao? Lại còn phải ngồi ở đây giám sát cô ngủ nữa hả?

Tuy nhiên Nguyễn Khánh Linh cũng không nói gì thêm, nhắm mắt lại thành thật chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.

Nhưng Nguyễn Khánh Linh có làm như thế nào cũng không ngủ được, cứ lăn qua, lật lại mấy lần.

Cô cũng không biết mình bị làm sao, cứ nhắm mắt lại là trong đầu lại xuất hiện những số liệu của công ty mà lúc trước cô đã xem, tài liệu và cả giọng nói của Amber. Thậm chí, cô còn mơ hồ nghe thấy giọng Tưởng Vinh Hoa đang châm chọc mỉa mai mình…

Cô chỉ cảm thấy đầu óc càng ngày càng nặng thêm, rõ ràng hai mí mắt rất nặng nhưng mãi mà cô không thể nào ngủ nổi.

Phạm Nhật Minh nhanh chóng phát hiện ra Phạm Khánh Linh ngủ không được an ổn.

Anh buông việc trong tay xuống, đứng dậy ngồi vào mép giường của Nguyễn Khánh Linh, dùng tay chạm lên mặt cô, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế? Không ngủ được à?”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh mở mắt ra nhìn Phạm Nhật Minh, khó chịu gật đầu.

Phạm Nhật Minh thấy cô như vậy thì lập tức lo lắng. Anh lại sờ lên trán của cô, muốn xem thử cô có bị phát sốt hay không.

Lúc này, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy bàn tay trên trán lạnh lạnh mát mẻ, dường như cơn đau đầu của của cô cũng giảm đi rất nhiều.

Cô vươn tay ra khỏi ổ chăn, bắt lấy tay của Phạm Nhật Minh, sau đó dán tay anh lên má mình. Cảm giác khó chịu vừa nãy đã biến mất ngay lập tức.

Nguyễn Khánh Linh lại thoải mái cọ má trong lòng bàn tay của Phạm Nhật Minh, lúc này giọng nói của cô mới hơi khỏe hơn một chút, cô nỉ non một câu: “Ông xã, đừng đi.”

Phạm Nhật Minh nghe thấy cô nói như vậy, sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt được. Anh nhẹ nhàng leo lên giường, sau khi ôm lấy cô thì lại tìm một vị trí thoải mái trong lòng mình cho cô, để cô gối lên tay mình.

Nguyễn Khánh Linh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Phạm Nhật Minh ôm cô, do cô đang gối lên bàn tay của anh nên hiện giờ anh không làm được chuyện gì, chỉ có thể ngắm Nguyễn Khánh Linh.

Nhưng anh chẳng có một chút cảm giác bị giày vò nào.

Ánh mắt của người đàn ông này vẫn luôn dừng trên gương mặt của Nguyễn Khánh Linh, thời gian anh nhìn cô càng dài, sự yêu thương càng tràn lan trong ánh mắt.

Mặc dù cô nhóc này ngủ rồi nhưng vẫn nắm chặt lấy tay anh như đang sợ anh sẽ chạy mất, dáng vẻ này cực kỳ giống đứa trẻ con ôm đồ chơi mình yêu thích không buông tay.

Phạm Nhật Minh nhìn Trần Khánh Linh, bỗng nhiên muốn hôn cô. Mặc dù bây giờ cô đang nằm trong vòng tay của anh, nhưng anh vẫn muốn ôm chặt lấy cô, đến khi cô dung nhập vào trong máu thịt của mình mới thôi.

Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ trong đầu của anh mà thôi.

Hiện giờ thậm chí Phạm Nhật Minh còn không dám thở quá mạnh. Anh sợ mình sẽ đánh thức Nguyễn Khánh Linh, lo cô lại không ngủ được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK