Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1241

Nếu Hà Tử Ngưng muốn đòi rượu thì sao không đợi Phạm Nhật Minh đi ra rồi nói thẳng với anh một tiếng là được rồi, giờ lại cố tình đi theo anh ấy xuống hầm rượu?

Hai người cô nam quả nữ, trong hầm rượu…

Nguyễn Khánh Linh sực nhớ ra lúc trước đi máy bay cô còn cảm thấy Hà Tử Ngưng phóng khoáng cởi mở, trong lòng còn thích cô ta, giờ cô mới phát hiện suy nghĩ này thật sự quá mức ngây thơ.

Một lát sau, Lăng Huyền phát hiện Nguyễn Khánh Linh đang ngồi bên cạnh mình hình như có hơi bất an. Nhiều lần cô nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy đều không tập trung lắm, thậm chí có mấy lần còn không nghe thấy lời của cô nữa.

Lăng Huyền lại nhìn hai vị trí trống trên bàn, hình như đã nhận ra cái gì đó.

Bỗng nhiên, cô ấy hỏi Nguyễn Khánh Linh: “Này Linh, tớ nhớ trong hầm rượu của nhà cậu có rượu ngọt nhỉ?”

“Đúng vậy.”

Nguyễn Khánh Linh gật đầu, vẫn bồn chồn không yên, sau đó Lăng Huyền vừa cười vừa đẩy cô, nói: “Mau đi lấy hai chai đi, tớ cũng muốn uống.”

Vừa nghe thấy câu này, cô giật mình, lại nhìn vào nụ cười của Lăng Huyền, cô lập tức đứng dậy đáp: “Được.”

Sau đó, Nguyễn Khánh Linh cũng đi xuống hầm rượu.

Lúc cô đi đến cửa hầm rượu, phát hiện cửa không được đóng lại mà chỉ khép hờ, cô không đi vào, bởi vì cô nghe thấy hình như hai người bên trong đang nói chuyện.

Nguyễn Khánh Linh kề sát mặt vào cửa, muốn nghe rõ đối thoại giữa hai người bên trong.

Lúc này, Phạm Nhật Minh quay lưng về phía cửa hầm rượu.

Hà Tử Ngưng nói: “Anh Nhật Minh, chuyện này có nên nói cho chị dâu không?”

Phạm Nhật Minh im lặng một lát rồi nói: “Không cần.”

Sau đó, anh lại nhìn Hà Tử Ngưng, trong giọng nói trầm thấp lộ ra lo lắng: “Cô phải bảo vệ bản thân, không được để bị thương, biết không?”

“Được rồi, em tự biết mà, huống chi không phải anh còn nhét cho em mấy vệ sĩ sao? Em còn lo lắng gì nữa khi có người của anh bảo vệ em?” Hà Tử Ngưng cười nói, giọng nói thanh thúy đầy êm ái.

Thế nhưng, Nguyễn Khánh Linh lại cảm thấy rất chói tai.

Nguyễn Khánh Linh không tiếp tục nghe nữa, cô nắm chặt nắm đấm, cuối cùng vẫn buông ra, xoay người đi.

Ngay sau khi cô đi, Phạm Nhật Minh bắt đầu hỏi: “Cô đã điều tra thế nào rồi?”

Nói chuyện làm việc, Hà Tử Ngưng cũng nghiêm túc hơn, cô ta gửi tài liệu trong điện thoại qua cho Phạm Nhật Minh, nói: “Em đã gửi giấy tờ cho anh rồi, anh xem đi, đây là tư liệu của tay cảnh sát đã phụ trách vụ án của hai bác.”

“Em đã xem qua rồi, chiếc xe do hai bác lái không phải của Phạm Thành, căn cứ lời khai của ông ta trong hồ sơ, ông ta muốn cho hai bác mượn chiếc xe, nhưng cuối cùng bị từ chối, cho nên…”

Hà Tử Ngưng dừng một chút, sau đó cô ta nhìn về phía Phạm Nhật Minh, suy đoán: “Trận tai nạn năm đó của hai bác có lẽ là do người khác gây ra.”

Nhưng Phạm Nhật Minh lại lạnh lùng nói: “Chưa chắc, có lẽ đó chỉ là thủ thuật che mắt người khác thôi, thực chất ông ta chính là kẻ đã động tay động chân trên xe bố mẹ tôi.”

Nghe vậy, Hà Tử Ngưng lại lắc đầu, cô ta gửi một bản ghi âm cho Phạm Nhật Minh.

Sở dĩ Phạm Nhật Minh để Hà Tử Ngưng giúp mình chủ yếu là vì nhà cô ta làm về công nghệ thông tin, hơn nữa bản thân Hà Tử Ngưng chính là một thiên tài hacker, cô ta có thể khôi phục hồ sơ vụ án năm đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK