Chương 1253
Thế là anh ta nói: “Không sao, sáng mai anh đưa cho cô ấy cũng được.”
“Vâng.” Lăng Huyền gật đầu, cô ấy đang định ngủ nhưng lại bị người đàn ông bên cạnh ôm lấy, anh hôn lên má cô rồi cười đầy mập mờ: “Đêm xuân ngắn lắm, đừng lãng phí…”
Lúc này trong đầu của người đàn ông đều là dáng vẻ của Lăng Huyền khi đang chơi đàn. Là khí chất và sự tao nhã mà bình thường hiếm thấy, lại còn có một vẻ đẹp riêng.
Anh ta nghĩ đến đây thì cảm thấy bụng dưới của mình cực kỳ căng lên.
Trong đêm tối, sắc mặt của Lăng Huyền hơi đỏ lên, cô ấy đẩy Trần Hữu Nghị ra, luôn cảm thấy làm ở đây có hơi xấu hổ.
Nhưng sao Trần Hữu Nghị có thể tùy ý để cô từ chối được chứ?
Tay của anh nhanh chóng chui vào quần áo của cô, vuốt ve khơi gợi, trêu chọc đến khi người phụ nữ phải thở dốc không thôi, chẳng mấy chốc đã rơi vào dục vọng cùng anh.
Trận hoan ái này bền bỉ lạ thường.
Có lẽ chính vì sự căng thẳng và gấp gáp của Lăng Huyền khiến cho Trần Hữu Nghị càng thêm hưng phấn nên làm cũng lâu hơn.
Ngày hôm sau, Phạm Nhật Minh vẫn là người đầu tiên thức dậy. Nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng, thư thái của người đang nằm trong vòng tay mình, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy rằng cuộc đời này yên bình và tốt đẹp hơn rất nhiều.
Mỗi buổi sáng thức dậy, anh thích lặng lẽ nhìn cô một lúc.
Nhưng hôm nay, người trong lòng anh dường như đã dậy từ rất sớm. Cô khịt mũi, đôi lông mày mảnh mai khẽ cau lại, như thể cô đang gặp ác mộng.
Phạm Nhật Minh đang định đánh thức cô thì một giây sau Nguyễn Khánh Linh đã mở mắt ra, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, nhưng cái miệng nhỏ nhắn lại mím chặt, lấy tay che bụng mình rồi co người nằm trong ngực anh, mồ hôi từ từ xuất hiện trên trán.
Khi Phạm Nhật Minh nhìn thấy cô như vậy, anh lập tức lo lắng.
Anh hỏi: “Sao vậy? Em khó chịu ở đâu à?”
Nguyễn Khánh Linh gật đầu: “Đau bụng.”
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh nhẹ nhàng xoa bụng cho cô, vẻ mặt nghiêm túc và lo lắng.
Lòng bàn tay của người đàn ông ấm áp và thô ráp, nhưng nó có tác dụng giảm đau một cách thần kỳ.
Cơn đau trong bụng dần dần dịu đi, Nguyễn Khánh Linh lại thoải mái nhắm mắt lại.
Một lúc sau, Phạm Nhật Minh hỏi: “Còn đau không?”
Nguyễn Khánh Linh lúc này mới mở mắt ra, lắc đầu nói: “Không đau nữa.”
Trên thực tế, cơn đau vào buổi sáng chỉ kéo dài trong chốc lát, nhưng nó đã thuyên giảm rất nhiều nhờ sự xoa bóp của người đàn ông.
Nhưng mà Phạm Nhật Minh thấy kỳ lạ, đang êm đẹp như vậy tại sao lại đau bụng?
Anh lại nhớ đến chuyện tối hôm qua cô gái này vì giận dỗi anh mà ăn không ít đồ ăn vặt cay, chẳng lẽ là do nồi lẩu hôm qua?
Khi Phạm Nhật Minh đang rửa mặt trong phòng tắm, đột nhiên anh nghe thấy tiếng hét của Nguyễn Khánh Linh.
Anh vội vã lau mặt và bước ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy Nguyễn Khánh Linh nhìn chằm chằm trên giường với vẻ mặt khó hiểu.
“Sao vậy?” Phạm Nhật Minh vừa đi đến vừa hỏi.