Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1250

Đột nhiên, anh nhớ ra cuộc nói chuyện của anh và Hà Tử Ngưng trong hầm rượu, có lẽ là đã bị cô nghe thấy. Nhưng hình như cô chỉ nghe phần đầu chứ không nghe phần sau nên bây giờ mới như thế này.

Hóa ra là đang ghen…

Nghĩ đến điều này, Phạm Nhật Minh cũng không quan tâm đến chuyện cô nhắc đến Mạch Phong Trẩn nữa.

Khóe miệng của anh khẽ nhếch lên, trong lòng rộn ràng một cái khó hiểu. Thế nhưng, anh lại cố tình không giải thích với Nguyễn Khánh Linh, chỉ trầm giọng nói: “Anh không đối xử tốt với phụ nữ khác, anh chỉ yêu chiều mình em thôi.”

Nghe vậy, tiếng nức nở của Nguyễn Khánh Linh dừng lại, cô nhìn người đàn ông bằng đôi mắt đẫm lệ, chỉ thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh đầy chân thành.

Vì vậy, cô suy nghĩ một lát rồi sau đó nâng cằm nói: “Em không tin anh.”

Phạm Nhật Minh cười cười, ánh mắt cực kỳ dịu dàng: “Vậy làm thế nào thì em mới tin anh?”

Lúc này, người phụ nữ dụi mắt đôi mắt đang đau xót, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Em nói cái gì anh cũng phải làm.”

“Được thôi.” Phạm Nhật Minh không chút suy nghĩ gật đầu đồng ý, anh vô ý mà dung túng cho sự tùy hứng này của cô, không cảm thấy phiền chỉ cảm thấy đáng yêu mà thôi.

“Vậy anh lau mặt cho em trước đi.” Vì vừa rồi Nguyễn Khánh Linh khóc nên nước mắt trên mặt của cô hiện giờ rất rõ ràng. Không chỉ vậy, cô còn cảm thấy trên mặt rất căng giống như bị thiếu nước, môi cũng khô khốc.

“Được.”

Phạm Nhật Minh đáp lại, anh đi vào phòng tắm và quay lại với một chiếc khăn đã được nhúng nước ấm. Một tay anh nâng mặt người phụ nữ lên, tay kia nhẹ nhàng ấn chiếc khăn lên mắt cô.

“Nhắm mắt lại.”

Nguyễn Khánh Linh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm thấy đôi mắt thoải mái hơn rất nhiều.

Trước khi kịp nhận ra, cô đã nằm trọn trong lòng của người đàn ông, dựa vào lồng ngực cường tráng của anh.

Một lúc sau, Phạm Nhật Minh mới lấy khăn ra, anh cúi đầu đưa mắt nhìn Nguyễn Khánh Linh, dáng vẻ của cô như một con mèo nhỏ vậy, làm trong lòng anh không khỏi cảm thấy ấm áp.

Anh hỏi: “Còn làm gì nữa?”

Nguyễn Khánh Linh nghiêng đầu nói: “Ấn huyệt Thái Dương cho em.”

Phạm Nhật Minh cũng làm theo, kỹ thuật xoa bóp của anh vốn đã rất tốt. Hơn nữa người phụ nữ vừa rồi khóc rất mệt, lực ấn trên mặt không nặng không nhẹ, thoải mái đến mức khiến cô buồn ngủ. Sự bất mãn đối với người đàn ông đã sớm không còn khi anh lau mặt cho cô.

Cô thả lỏng cảnh giác và yên tâm nằm trong vòng tay anh, nhắm mắt lại.

Sau khi Phạm Nhật Minh xoa bóp một hồi, Nguyễn Khánh Linh đã mê man, cô nắm tay người đàn ông đang xoa bóp, lẩm bẩm nói: “Đừng ấn nữa, em muốn ngủ.”

Phạm Nhật Minh nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng đầy nước của người phụ nữ, anh lập tức cảm thấy khô khốc, vẻ ngoài mềm mại không hề phòng bị gì của cô thật sự… tuyệt vời.

Anh đưa tay cởi quần áo của mình, đồng thời cởi quần áo của cô.

Nguyễn Khánh Linh cảm thấy trên người đột nhiên lạnh lẽo, cô mở mắt ra. Nhưng nhận ra mình đã bị người đàn ông đè chặt dưới thân từ lúc nào không hay, ánh mắt anh nhìn mình cũng cực kỳ nóng bỏng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK