Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1260

Hiên Viên Minh chú ý tới từng sự biến hóa của cô ta, trong mắt anh ta lóe lên ý mừng rỡ, muốn rèn sắt ngay khi còn nóng, động tác trong tay càng lúc càng càn quấy, đôi con ngươi của người phụ nữ nhanh chóng lúng liếng nước, dù động tác còn chưa thuận theo anh ta, thế nhưng không còn chống cự nữa.

Một đêm xuân qua.

Khi Hà Tử Ngưng mở mắt lần nữa, bên giường đã không còn ai, đầu tiên cô ta ngẩn ra mấy giây, sau đó ký ức đêm qua tràn vào đầu cô ta như một trận lũ càn quét.

Cô ta bỗng vén chăn lên, nhìn thấy dấu vết trên người mình, cảm xúc chớp mắt bùng nổ.

“Hiên Viên Minh! Anh muốn chết à!”

Cô ta bỗng nhiên hét lớn, cả căn phòng lớn như cũng muốn rung theo.

Mà đúng lúc này, Hiên Viên Minh ra ngoài nghe điện thoại đã quay về, là điện thoại của công ty, anh ta có việc gấp cần phải quay về xử lý một chuyến.

Kết quả còn chưa kịp mở cửa thì đã nghe thấy tiếng rống đầy giận dữ của người phụ nữ.

Hiên Viên Minh có thể liên tưởng tới ngay trạng thái giận dữ của người phụ nữ trong phòng.

Anh ta bất đắc dĩ cười khẽ, sau đó vẫn đẩy cửa bước vào.

Hà Tử Ngưng vốn tưởng anh ta đã rời đi, không ngờ anh ta thế mà vẫn còn ở đây.

Cô ta hốt hoảng, vội vơ lấy áo khoác mặc vào, che đi phần da thịt trần trụi lộ ra ngoài, lúc này mới lên tiếng mắng: “Hiên Viên Minh! Tôi phải tuyệt giao với anh, bây giờ anh cút ra ngoài ngay cho tôi! Đừng để tôi nhìn thấy mặt anh nữa!”

Hà Tử Ngưng đang muốn ném gối đi, nhưng nghĩ lại gối không gây ra thương tích gì, cô ta nhìn khắp nơi, nhìn thấy hộp đựng điều khiển ti vi nơi tủ đầu giường thì cầm lấy, dùng sức ném về phía người đàn ông.

Cũng may Hiên Viên Minh kịp thời tránh được, bằng không là trúng đòn rồi.

Người đàn ông sải bước, vừa định đi đến bên cạnh cô ta, ai ngờ Hà Tử Ngưng ôm lấy chăn, liên tục lui về phía đầu kia giường, hai mắt cảnh giác lại nhìn anh ta đầy tức giận, cô ta lớn tiếng nói: “Anh anh anh đừng tới đây! Nếu không tôi… tôi sẽ báo cảnh sát!”

Hà Tử Ngưng chỉ cảm thấy đầu óc mình đang rất loạn, chuyện duy nhất cô ta có thể làm ngay lúc này chính là ngăn cản tên đàn ông này tới gần mình.

Hiên Viên Minh thấy thế thì không định tới gần cô ta nữa, chỉ là ánh mắt anh ta lóe lên chút đau đớn, nhìn cô ta và nói: “Chuyện đêm qua là do tôi không đúng, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”

Sáng nay lúc anh ta tỉnh lại, nghĩ đến chuyện xảy ra vào đêm hôm qua thì sầu não không thôi vì do mình uống say không giữ được tỉnh táo, nhưng anh ta không hề hối hận.

Vì ít ra nếu như vậy, về sau người phụ nữ này cũng không thể nói là không có bất cứ quan hệ nào với anh ta nữa…

Hiên Viên Minh rất muốn chịu trách nhiệm, chỉ cần cô ấy đồng ý, anh có thể lập tức cưới cô ấy về.

Thế nhưng hiển nhiên Hà Tử Ngưng lại không nghĩ vậy, mặc dù Hiên Viên Minh đã từng tỏ tình với cô ta, nhưng người cô ta thích từ trước tới nay vẫn luôn là Phạm Nhật Minh, vả lại cô ta chỉ xem Hiên Viên Minh như anh em tốt, vốn chưa từng nghĩ tới phương diện kia.

Nhưng mà bây giờ lại phát sinh chuyện như thế này… Anh ta còn muốn chịu trách nhiệm với mình ư?

Chịu trách nhiệm như thế nào đây?

Nói chuyện bọn họ lên giường với nhau cho tất cả mọi người biết? Để anh Nhật Minh cũng biết luôn sao? Biết cô ta là loại phụ nữ chưa kết hôn mà đã lên giường với tên đàn ông khác?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK