Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1405

Lúc này mặc dù nhiều người đi đường biết người đàn ông này đang nói dối, nhưng mà họ cũng chỉ đứng xem trò vui, nhìn người phụ nữ kia bị lôi đi, không hề có ý định giúp đỡ.

Nguyễn Khánh Linh cũng nhìn người phụ nữ đó.

Chỉ thấy cô ta liều mạng giãy dụa muốn thoát ra khỏi tay của người đàn ông, lúc này trong mắt của cô ta tràn ngập bất lực và hoang mang.

Cô ta không thể bị dẫn đi như vậy.

Nguyễn Khánh Linh nhanh chóng suy nghĩ, sau đó cô cởi áo khoác của mình, vội vàng chạy lên trước khoác lên người người phụ nữ kia.

“Chị, em chỉ mới ra ngoài một lúc sao chị đã chạy ra đây rồi?”

Nguyễn Khánh Linh nói, lại giả vờ kỳ lạ hỏi người đàn ông xa lạ kia: “Anh là ai? Kéo tay chị gái tôi làm gì?”

Bởi vì đây là nơi công cộng nên người đàn ông kia lo là Nguyễn Khánh Linh sẽ la lên, dù gã ta không muốn nhưng cũng chỉ có thể cười ha ha hai tiếng rồi thả người phụ nữ kia ra.

Sau khi người đàn ông kia đi rồi, người phụ nữ kia bỗng kéo lấy hai tay của Nguyễn Khánh Linh.

Vẻ mặt cô ta mong đợi nhìn về phía Nguyễn Khánh Linh, vui mừng nói: “Có phải là cô biết chồng tôi ở đâu không?”

Nguyễn Khánh Linh có hơi không đành lòng, hỏi lại: “Chồng chị là ai?”

Lúc này chỉ thấy trên gương mặt của người phụ nữ kia hiện lên biểu cảm khó nói, qua vài giây cô ta mới chần chừ nói: “Tôi… tôi quên tên của anh ấy rồi, nhưng mà…. tôi biết anh ấy đang ở bệnh viện, anh ấy bị tai nạn xe… Bác sĩ nói anh ấy đã chết, nhưng mà tôi biết anh ấy vẫn chưa chết, bọn họ đều đang lừa tôi… sao anh ấy lại chết được…”

Nói xong người phụ nữ bỗng nhiên muốn òa khóc.

Thấy thế, Nguyễn Khánh Linh lại nhanh chóng an ủi cô ta: “Tôi tin cô, cô nói thử xem chồng cô trông như thế nào, tôi có thể giúp cô tìm.”

Lúc này người phụ nữ mới bình tĩnh lại, cô ta nói: “Chồng tôi, anh ấy rất đẹp trai, rất nổi bật, đứng giữa đám đông chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra…”

Cô ta vẫn chưa nói hết thì bỗng nhiên có một người đàn ông xuất hiện làm im bặt.

Khi người phụ nữ nhìn thấy người đàn ông nọ thì lập tức im miệng, cô ta thậm chí không dám nhìn thẳng người đàn ông đó.

Nguyễn Khánh Linh cũng nhìn người đến, không biết anh ta có thân phận gì.

Người đàn ông tầm khoảng bốn mươi tuổi, trên người mặc tây trang màu đen, cũng không biết tại sao nhưng mà Nguyễn Khánh Linh luôn cảm thấy vẻ ngoài của người đàn ông này rất hung dữ, là cảm giác khiến người ta cảm thấy không dễ gần.

Cách người đàn ông nói chuyện cũng rất lạnh lùng: “Tôi thấy ban nãy cô đã giúp cô ấy, cảm ơn cô.”

“Không có gì, cô ấy… là bạn của anh sao?”

Tuy là cảm thấy người đàn ông này khó gần, nhưng mà vì lo lắng cho người phụ nữ kia nên Nguyễn Khánh Linh vẫn hỏi một câu.

Người đàn ông gật đầu, sau đó lấy áo khoác trả lại cho Nguyễn Khánh Linh, kéo người phụ nữ kia rời đi, rõ ràng là không muốn nhiều lời với cô.

Nguyễn Khánh Linh vẫn chưa yên tâm, nhưng mà cô thấy người phụ nữ kia cũng không phản kháng, xem ra đúng là hai người quen biết nhau nên cô cũng không đi theo nữa, chỉ là tâm trạng hơi xấu đi.

Đúng lúc này, Phạm Nhật Minh lấy thuốc xong quay lại, thấy Nguyễn Khánh Linh không đứng ở chỗ cũ mà đã đi cách đó một đoạn.

Anh đi tới, thấy vẻ mặt cô hơi ngẩn ra không biết tự nhiên lại đứng đờ ra làm gì.

Anh hỏi: “Sao lại đi tới đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK