Chương 1236
Bọn họ chớp chớp mắt rồi đưa mắt nhìn khắp nơi, ai cũng đang rối rắm không biết có nên tắt máy tính hay không, liệu sau này chủ tịch Phạm truy cứu, họ có bị đuổi việc hay không…
Nhưng không ai dám tắt máy tính trước, càng không ai dám lên tiếng rước.
Trong lúc nhất thời, trong phòng họp chỉ có giọng của Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh.
Anh nói chuyện với cô, vẫn dùng lời nói nhỏ nhẹ như sợ cô bị giật mình.
Trợ lý rốt cuộc tiến vào, anh ta có chút thấp thỏm nhìn Phạm Nhật Minh, còn tưởng rằng anh muốn trách cứ mình, lại không ngờ sắc mặt chủ tịch Phạm trông ôn hòa gần gũi hơn bình thường rất nhiều.
“Chuyển video cho tổng giám đốc Hữu Nghị, báo cho cậu ta biết về nội dung cuộc họp này.”
“Vâng.” Nghe vậy, trợ lý lập tức đi làm việc.
Lúc này, Phạm Nhật Minh mới nhìn về phía camera, sắc mặt anh vẫn như thường, bình thản nói: “Các vị, xin lỗi, tiếp đến cuộc họp sẽ do tổng giám đốc Hữu Nghị chủ trì. ”
Không lâu sau khi anh nói xong, cuộc họp qua video đã được chuyển đến chỗ Trần Hữu Nghị.
Trợ lý xử lý xong những chuyện này rồi nhanh chóng đi ra ngoài, Nguyễn Khánh Linh thì đang đau bụng nên hơi mơ hồ, không hiểu Phạm Nhật Minh đang nói cái gì, nhíu mày hỏi: “Anh đang nói cái gì vậy?”
Anh nhìn bộ dáng mơ mơ màng màng đáng yêu ấy của cô, lòng mềm nhũn không chịu nổi, lại có chút lo lắng.
Anh nói “Không có gì” rồi đặt tay lên trán cô, may mà nhiệt độ không nóng.
“Em thấy khó chịu quá…”
Bụng Nguyễn Khánh Linh càng đau hơn, cô ôm cổ Phạm Nhật Minh, tựa đầu lên bả vai anh, như thể nếu làm như vậy sẽ giảm bớt đau đớn của cô.
Phạm Nhật Minh cũng lo lắng theo, anh ôm lấy cô và nói: “Anh dẫn em đến bệnh viện, ngoan, ráng chịu một chút. ”
Nhưng lúc này, Nguyễn Khánh Linh lại nổi tính tiểu thư, anh nói thế nào cô cũng không chịu đến bệnh viện, túm tay áo anh không chịu đồng ý.
Vì thế anh đành phải tạm thời chấp nhận không đưa cô đến bệnh viện. Trước tiên anh ôm cô đi tới phòng nghỉ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp cho cô một tấm chăn mỏng rồi dịu dàng dỗ dành: “Ngủ một lát, ngủ một lát không đau nữa.”
“Em không muốn ngủ…” Nguyễn Khánh Linh duỗi tay ra, hình như muốn anh ôm.
Thấy vậy, Phạm Nhật Minh vừa ấm lòng, lại vừa cảm thấy xót xa. Cô gái nhỏ trước mắt tựa như một chút mèo con chỉ dựa vào chủ nhân, còn đang nhõng nhẽo với anh nữa, đáng yêu muốn chết.
Anh cởi giày ra, cũng lên giường, ôm cô vào lòng, để cô tựa đầu lên đùi mình, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô.
Thật vất vả mới làm cô tạm thời ngủ một chút, Phạm Nhật Minh nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, ra ngoài tìm trợ lý.
Anh nói thẳng: “Cậu đi đến hiệu thuốc gần đây mua chút thuốc giảm đau cho tôi.”
“… Vâng.”
Nói xong, Phạm Nhật Minh lại vào phòng nghỉ, để lại cậu trợ lý ngu ngơ trong gió.
Vừa rồi, chủ tịch Phạm nói cái gì thế nhỉ?