Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1268

Ông cụ Phạm nhìn thấy Hà Thanh, vẻ tức giận trên mặt cũng vơi đi ít nhiều.

Bao bì trang trí bên ngoài của hộp quà mà Hà Thanh tặng khá đơn giản, phóng khoáng cũng rất tinh tế, khiến cho người ta khi nhìn vào cảm thấy khoan khoái, dễ chịu.

Mở hộp quà ra chỉ thấy bên trong có một cuốn album ảnh.

Ông cụ Phạm chậm rãi mở cuốn album, lật từng trang, rốt cục khóe miệng cũng chậm rãi cong lên. Ông cụ đóng album lại, ngẩng đầu nhìn Hà Thanh một lần nữa, lúc này trên gương mặt ông đã nở nụ cười vui vẻ.

Bên trong album chứa đầy những bức ảnh của ông cụ Phạm và những người đồng đội cũ của ông, đều là những bức ảnh chịu tải kỷ niệm quý giá trên chiến trường của họ.

Ông cụ Phạm cười hỏi: “Con kiếm được mấy tấm ảnh này ở đâu vậy bé Thanh? Bên trong album còn có rất nhiều ảnh chụp mà đến cả ông cũng không nhớ rõ nó có từ bao giờ nữa.”

Hà Thanh nâng ly rượu lên kính ông cụ Phạm rồi mỉm cười nói: “Thật ra những tấm ảnh này đều là di vật do bố con để lại, mấy hôm trước khi con dọn dẹp vô tình thấy được. Con biết chúng có ý nghĩa rất lớn đối với ông nên con đã cố tình chọn ngày hôm nay để tặng ông đấy ạ.”

“Ha ha ha, bé Thanh thật là có lòng.” Ông cụ Phạm nở nụ cười hài lòng.

Nguyễn Khánh Linh cũng nhân tiện đưa quà tặng mà mình đã chuẩn bị lên theo.

Đó là nghiên mực lấy từ chỗ Trần Quốc Nam.

Ông cụ vừa nhìn thấy nghiên mực liền cười vui vẻ nói: “Khánh Linh đúng là rất hiểu ý ông, vừa đúng lúc ông muốn thay nghiên mực. Chất lượng của cái nghiên mực này rất tốt, kiểu dáng cũng rất đặc biệt, nó chắc là có từ thời nhà Nguyễn phải không?”

Nguyễn Khánh Linh lắc đầu cười, thật thà nói: “Con cũng không rõ lắm, đây là do con nhờ một người bạn tìm được, ông ấy cũng yêu thích những di vật văn hóa như nghiên mực giống ông.”

“Bạn của con tên gì vậy? Nếu có thời gian rảnh ông muốn nói chuyện trao đổi với ông ấy.”

Ông cụ Phạm vừa nhìn đã biết nghiên mực này là hàng thượng đẳng, không phải là vật tầm thường, áng chừng người tìm được thứ này nhất phải có con mắt rất tinh tường.

Cho nên ông mới nảy ra ý nghĩ muốn gặp ông ấy, dù sao có thể gặp được những người bạn có cùng chí hướng như thế này trên đời cũng không dễ dàng gì, ông đương nhiên phải nắm chắc cơ hội này.

Nguyễn Khánh Linh đưa tấm danh thiếp của Trần Quốc Nam cho ông cụ Phạm, ông cụ cầm lấy cất đi.

Việc tặng quà tạm thời gác sang một bên, vừa đúng lúc giúp việc bưng thức ăn lên, ông cụ được như ý nguyện, tâm trạng vui vẻ liền vung tay cho mỗi người một bao lì xì khá lớn.

Sau đó mọi người bắt đầu dùng bữa.

Trong lúc này, Phạm Hoàng Anh lén lút nhìn về phía Hà Thanh vài lần, cô ta đang tươi cười nói chuyện với ông cụ Phạm, luôn có thể làm ông cụ vui vẻ cười lớn.

Cậu ta chợt nghĩ bản thân mình.

Lúc trước, khi ông cụ Phạm nói chuyện với cậu ta, trên mặt gần như viết hai chữ “nghiêm khắc” lên mặt, ngay cả khi cậu ta vắt hết óc nghĩ ra cách lấy lòng ông cụ Phạm, ông vẫn luôn bày ra vẻ nghiêm khắc.

Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Phạm Hoàng Anh thấy ông cụ dịu dàng đến vậy, mà sự dịu dàng này lại dành cho người phụ nữ mà cậu ta ghét nhất.

Phạm Hoàng Anh lập tức cảm thấy người phụ nữ này cũng không quá vô dụng, ít nhất cô ta còn khiến ông nội vui vẻ hơn cả cậu ta.

Tuy nhiên, cậu ta cũng chỉ nghĩ như vậy chứ không để ý mấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK