Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Tiêu nghiêm mặt nói: “Ông có chắc là không xin lỗi? Hình như trang sức nhà họ Chu hợp tác với tập đoàn trang sức Bạch Thức đúng không? Tin hay không, tôi gọi cho Bạch Du Tĩnh, nhà họ Chu của các người sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được?”

“Cái gì? Cậu biết cô Bạch, Bạch Du Tĩnh? Chỉ một cú điện thoại cũng đủ khiến chúng tôi muôn đời muôn kiếp không trở lại được? Này nhóc, cậu đúng là biết khoác lác thật đấy!” Chu Thiên Hào nói với vẻ khinh thường.

Ông ta quan sát Dương Tiêu một thân hàng vỉa hè, không hề có giá trị, làm sao có thể quen biết một nữ doanh nhân huyền thoại như Bạch Du Tĩnh?

“Sao hả? Không tin?” Dương Tiêu chế nhạo.

Chu Thiên Hào khit mũi: “Ranh con, không muốn giãy chết thì mau quỳ xuống cho tôi, nếu không cậu chuẩn bị chọn nghĩa trang đi!”

Nhận thấy không còn có thể nói chuyện nữa, Dương Tiêu đành phải lấy điện thoại di động ra: “Tốt, đừng trách tôi không nhắc nhở ông.”

Nói xong, Dương Tiêu tìm số Bạch Du Tĩnh, bám điện thoại.

“Giả vờ, tôi không tin cậu biết cô Bạch!” Chu Thiên Hào khinh thường nói.

Sắc mặt Viên Hàm càng lúc càng lạnh: “Thiên Hào, tôi thấy thằng ranh con này đang trì hoãn thời gian. Nếu lát không gọi được, chúng ta đem thẳng bọn họ ra ngoại thành băm thịt cho chó ăn.”

Vẻ mặt của nhóm thuộc hạ đầy vẻ chế nhạo, bọn họ không tin Dương Tiêu sẽ quen biết nữ doanh nhân huyền thoại Bạch Du Tĩnh.

“Dương Tiêu, đã là lúc nào rồi mà cậu còn gây chuyện?”

Khóe mắt Đường Kiến Quốc như muốn nút ra.

Đã đến bước này, cách duy nhất là gọi cảnh sát. Ông ta đã từng nghe qua Bạch Du Tĩnh là nhân vật hàng đầu của thành phố Trung Nguyên, Dương Tiêu chỉ là một kẻ vô dụng thì làm sao có thể biết được?

Trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn trang sức Bạch Thức, nhìn cuộc gọi của Dương Tiêu, Bạch Du Tĩnh do dự vài giây, cắn chặt hàm răng, cuối cùng lựa chọn kết nôi.

“Alo!l” Giọng nói lạnh lùng của Bạch Du Tĩnh phát ra từ đầu dây bên kia.

“Hả? Gọi… gọi được?” Chu Thiên Hào đang chờ mong nhìn thấy vẻ xấu hỗ của Dương Tiêu, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.

Sau khi giao tiếp với Bạch Du Tĩnh nhiều lần, ông ta cũng biết rõ giọng nói của Bạch Du Tĩnh.

“Cái gì? Thật sự gọi được?”

Hai mắt Viên Hàm đờ đẫn, đám thuộc hạ cùng Đường Kiến Quốc đều thay đổi sắc mặt.

Đặc biệt là Chu Thiên Hào, con ngươi của ông ta đột nhiên co rút lại, trong lòng dâng lên một linh cảm xấu.

“Chào cô Bạch, tôi là Dương Tiêu!” Dương Tiêu thấp giọng nói.

Ánh mắt Bạch Du Tĩnh phức tạp: “Tôi biết anh là Dương Tiêu, anh tìm tôi có chuyện gì không?”

Kể từ khi thân phận Dương Tiêu là người trong lòng cô ta bị bại lộ, bây giờ thái độ của Bạch Du Tĩnh đối với Dương Tiêu vô cùng phức tạp.

Cô ta là một người phụ nữ có trái tim rất cao ngạo, nghĩ tới trước đây mình làm mọi cách khinh thường Dương Tiêu, lại nghĩ bây giờ Dương Tiêu trở thành người trong lòng của mình, chưa kể là lúc này trong lòng Bạch Du Tĩnh phức tạp thế nào.

“Là thế này, bây giờ chúng tôi đang gặp một chút rắc rối…”

Dương Tiêu nói ngắn gọn với Bạch Du Tĩnh những chuyện đã xảy ra.

Bạch Du Tĩnh nghe xong nhướng mày, cô ta thật sự không ngờ Chu Thiên Hào lại kiêu ngạo như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK