Một người giúp việc báo cáo: “Cậu chủ, Dương Tiêu đã đến Giang Nam!”
“Tốt lắm, báo với tứ đại thần bắn tỉa, bằng mọi giá phải giết anh ta!” Bạch Quỳnh tàn nhân nói.
“Vâng!” Người giúp việc cung kính đáp.
Bạch Quỳnh cười dữ tọn, ánh mắt nham hiêm, như thê Dương Tiêu đã ngã xuông.
Tất cả các chỗ xuống đường cao tốc ở Giang Nam đều là chỗ cao.
Lúc này, bốn tay bắn tỉa đã ngắm bắn vào xe buýt từ tứ phía trên cao.
Tên cầm đầu bắm máy bộ đàm nhắm ngay đầu Dương Tiêu nói nhỏ: “Mục tiều ghế 32, hành động!”
Pằng pằng pằng pằng!
Trong tích tắc, bốn người cùng nhau bóp cò, bốn viên đạn bắn ra về phía đầu của Dương Tiêu.
Xoạt xoạt xoạt xoạtl Tại thời điểm bắn, toàn bộ luồng không khí bị bóp méo, bốn viên đạn lấy tốc độ bưng tai sét đánh bay về phía đầu của Dương Tiêu.
“Nhiệm vụ kết thúc!” Tên cầm đầu vui đùa nói.
Ba người kia cũng thả lỏng, như thể giết chết Dương Tiêu là chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay.
Lỗ tai Dương Tiêu giật giật, khóe miệng hơi nhéch lên: “Rốt cuộc người phải tới cũng đã tới?”
Pằng pằng pằng pằng!
Khoảnh khắc tiếp theo, viên đạn xuyên qua cửa kính ô tô, bắn về phía Dương Tiêu.
Dương Tiêu ngửa cổ, bốn viên đạn xet qua cách da đầu của Dương Tiêu chưa tới một cm.
Đột nhiên, cửa số xe buýt vỡ tung, trong xe buýt vang lên tiêng la hét.
Tài xế giật mình, phanh gấp.
Ngay lúc này, Dương Tiêu hét lớn: “Có sát thủ, tắt cả nằm xuống!”
“Cái gì? Có… có sát thủ? Mau, mau nằm xuống!” Một người sợ hãi hét lên.
Mọi người trong xe đều sợ choáng váng, ôm đâu năm xuông.
Người phụ nữ thời thượng và thanh niên sợ hãi tái mặt, cùng cúi thâp người.
Trong chốc lát, trong toàn bộ xe buýt chỉ có một mình Dương Tiêu không năm. .
||||| Truyện đề cử: Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ |||||
Người phụ nữ thời thượng nhìn Dương Tiêu hét lớn: “Anh điên à? Có sát thủ còn không mau nằm xuống!”
“Chị ơi, chị nói xem có phải sát thủ xông tới vì chúng ta không?” Thanh niên sợ hãi hỏi.
Dương Tiêu cười khẽ: “Không, sát thủ tới là vì tôi.”
“Anh?” Cả hai chị em đều ngạc nhiên.