“Nhóm người này tới là vì mình, không phải Hoa Mộ Tranh, vậy phần lớn những người này không phải là sát thủ do nhà họ Liễu phái tới, rất có thể là người đến từ nhà họ Dương hoặc là hung thủ giết bố mình!”
Dương Tiêu lầm bậm một mình.
Àm ï một khúc nhạc dạo ngắn, Dương Tiêu cũng không nghĩ nhiều, anh biết ngày mai tại khách sạn Thần Phong mới là sự kiện chính.
Đến lúc đó, sẽ tra ra mọi manh mối.
Năm trên giường, trước tiên Dương Tiêu gọi điện cho Đường Mộc Tuyết báo anh đã an toàn, sau đó Dương Tiêu liên lạc với Lý Thân Chiến.
“Điện hại” Lý Thần Chiến rất bát ngờ khi nhận Ni điện thoại của Dương Tiêu.
Dương Tiêu hỏi thẳng: “Tôi đã gặp Liêu Như Yên con gái của nhà họ Liễu ở Đề Đô trên máy bay. Chủ nhà họ Liễu, Liễu Cầm Văn có vẻ không có ân tượng tốt về anh. Tôi muốn hỏi, anh và Liêu Như Yên có quan hệ gì?”
“Điện hạ gặp Liễu Như Yên?” Lý Thần Chiên ngạc nhiên.
Dương Tiêu có thể cảm nhận được, khi nhắc đến tên Liễu Như Yên, Lý Thần Chiến rất kích động.
Dương Tiêu trả lời: “Đúng vậy, tôi đã gặp Liêu Như Yên, Liêu Như Yên bị sát thủ ám sát trên máy bay, nhưng không cần lo lắng đâu, tôi đã giải quyết mọi chuyện rồi. Tôi hy vọng anh có thê nói thật cho tôi biết anh và con gái của nhà họ Liễu có quan hệ gì!”
“Tôi… điện hạ, tôi…” Lý Thần Chiến nghiên răng, giọng nói có chút đau buồn.
Nghe thấy trong giọng nói do dự của Lý Thần Chiến mang theo nỗi đau, Dương Tiêu hiểu Lý Thần Chiến cũng là người có chuyện xưa.
Lý Thần Chiến đã đi theo mình nhiều năm như vậy, nhưng Dương Tiêu thực sự chưa từng nghe Lý Thần Chiến kể về cuộc đời và kinh nghiệm của anh ta.
Mỗi người đều có chuyện riêng, Lý Thần Chiến có lời khó nói, Dương Tiêu cũng không ép hỏi Lý Thân Chiến: “Được rồi, anh không cân nói, hãy tự suy nghĩ kỹ.. Nếu muôn nói cho tôi, suy nghĩ xong rôi hãy nói với tôi!
Trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở Đề Đô, sẽ chú ý đến các động thái của Liễu Như Yên!”
“Cảm ơn điện hạ!” Lý Thần Chiến cảm kích.
Dương Tiêu gật đầu: “Được rồi, vét thương của anh còn chưa lành hẳn, chú ý giữ gìn sức khỏe!”
Cúp điện thoại, Lý Thần Chiến ôm đâu rơi vào những ký ức tràn đầy đau thương trong lòng.
“Xin lỗi Như Yên, là anh bắt tài phụ tắm chân tình của em, xin lỗi, túc xin lỗi, Lý Thần Chiến này quá vô dụng!”
Đồi mắt Lý Thần Chiến phủ một tầng Sương nước.
Tí tách! Tí tách!
Cuối củng, nước mắt vẫn khôn ngừng tuôn rơi trên khóe mắt của Lý Thần Chiến.
Nếu Dương Tiêu nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ rất sốc, bởi vì Dương.
Tiêu chưa bao giờ nhìn thấy Lý Thần Chiến khóc.