“Hiểu rồi, tôi hiểu rồi!” Hình Kiến cười ha ha nói.
Chỉ cần Dương Tiêu đưa thân phận thần chết ra ánh sáng, cho dù _ đâm một lỗ trên bầu trời thành phó. Trung Nguyên cũng không hề hần gì.
Sau khi nói chuyện với Hình Kiến xong, Đường Mộc Tuyết mới về nhà.
Dương Tiêu rót một cốc nước nóng cho Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyết, chuyện của công ty xử lý thế nào rồi?”
“Khá ôn, vần đê không lớn mây, không có thương vong, nguyên nhân chính là thuộc bị cháy. Em đã đích thân nói chuyện với các đối tác khác, họ đã bày tỏ thông cảm, việc bàn giao thuốc bị chậm lại!” Đường Mộc Tuyết nở nụ cười âm áp.
Nhìn thấy Đường Mộc Tuyết không nhíu mày khi thây thuốc bị đốt, Dương Tiêu không khỏi cảm thán, trong khoảng thời gian này Đường Mộc Tuyết thật sự đã trưởng thành rất nhiều.
“Sao vậy? Có gì bất ngờ à2” Đường Mộc Tuyết nhận ra Dương Tiêu lại đang cảm thán gì đó.
Dương Tiêu cười nói: “Mộc Tuyết, em thật sự làm anh nhìn với cặp mắt khác xưal”
“Ý của anh là thuốc tổn thất lớn như vậy mà em lại không tức giận?
Chuyện này không hè có vấn đề gì!
Cạnh tranh kinh doanh vốn đã có lỗ.
Lần này thuốc bị đốt, nhưng người hộ tống của chúng ta không bị thương, đây là chuyện tốt!” Đường Mộc Tuyết nghiêm túc nói.
Dương Tiêu gật đầu: “Ừm, rất tốt!”
Anh yên tâm, kinh doanh phải có lề lối, em vẫn hiểu lề lôi!” Đường Mộc Tuyết dịu dàng cười nói.
Dương Tiêu quan tâm: “Ò? Lề lối, Mộc Tuyết, em nói cho anh biết hiểu biết của em về lề lối đi!”
Đường Mộc Tuyết không nghĩ ngợi gì nói: “Chuyện này rất đơn giản! Lê lồi là gì? Nói hư không thì lề lối là một cảnh giới, trình độ, Ti loại tư duy, một loại trí tuệ. Nói thực thì tách hai chữ lề lối ra, lề là lề của mình, tự hạn chế, lối là. cho tình hình tổng thê, chính là tầm nhìn.”
Cả nhà đọc tiếp tại app truyện hola nhé! Bộp bộp bộp bộp!
Nghe xong, Dương Tiêu tán thưởng Đường Mộc Tuyết, giơ ngón tay cái lên.
Trước đó, Dương Tiêu đã lo lắn Đường Mộc Tuyệt sẽ không thoái mái khi Đường Mộc Tuyết thay đổi từ giám đôc bộ phận tiếp thị của tập đoàn Y dược Đường Nhân thành người đứng đầu nhà họ Đường, chủ tịch của tập đoàn Tuyết Tiêu.
Ai có thể ngờ rằng tốc độ phát triển của Đường Mộc Tuyết khiến người khác nghẹn họng trân trồi.
“Có phải rất bắt ngờ không?” Đường Mộc Tuyết cười tinh nghịch.
Dương Tiêu gật đầu nói: “Ừ, giỏi hơn rât nhiêu so với anh mong đợi!”
“Đương nhiên rồi, đừng quên em là Đường Mộc Tuyết mạnh nhất trái đất mài” Đường Mộc Tuyết lại nghịch ngợm nói.
Nhìn Đường Mộc Tuyết đẹp nhất trên đời, Dương Tiêu duôi tay ôm Đường Mộc Tuyết, kề sát tai Đường Mộc Tuyết nói: “Đúng vậy, Đường Mộc Tuyết mạnh nhât của anhl”
“Có phải anh lại muốn?” Đường Mộc Tuyệt đỏ mặt.
Vẻ mặt Dương Tiêu kinh ngạc: “Em là giun đũa trong bụng anh à?”