Trong lòng Triệu Cầm, Lý Minh Hiên chính là chỗ dựa lớn nhất của bà ta, điều mà Triệu Cầm không bao giờ ngờ tới là Lý Minh Hiên lại không hề cho bà ta chút tình cảm nào.
Ánh mắt Lý Minh Hiên khinh thường nói: “Nếu bà Triệu không có việc gì khác, thì không tiễn!”
Lúc này, Lý Minh Hiên lộ ra vẻ không vui, như thể lời nói vừa nãy của Triệu Cầm là một loại sỉ nhục nhân cách của anh ta.
“Sao lại như thế này?” Triệu Cầm cảm thấy trời đất sụp đỗ.
Vốn bà ta muốn dùng sức mạnh của Lý Minh Hiên dạy dỗ Dương Tiêu và người phụ nữ mặc đồ đen, nhưng hiện tại thái độ lạnh nhạt của Lý Minh Hiên không khác gì đẩy bà ta xuống vực sâu.
Ngay lúc Triệu Cầm mở cửa phòng làm việc, Lý Minh Hiên thờ ơ nói: “Bà Triệu, tôi cho bà một lời khuyên cuối cùng.
Cậu Dương Dương Tiêu không đơn giản như bà nghĩ, bà đừng tiếp tục ngu ngốc nữa, néu không bà sẽ hồi hận.”
Nghe vậy, Triệu Cầm loạng choạng suýt ngã xuống.
Bà ta không dám tin Lý Minh Hiên cao cao tại thượng như: vậy lại sẽ nói giúp cho Dương Tiêu.
Không đơn giản như mình nghĩ?
Dương Tiêu không phải phế vật sao? Không phải là phế vật bị nhà bọn họ áp bức suốt năm năm sao?
“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?” Đường Đường đang ở nơi làm việc kinh ngạc khi nhận ra Triệu Cầm.
So ra thì Triệu Cầm càng sửng sót hơn: “Đường Đường, con đây là?”
“Mẹ, con đang làm việc hè ở đây, sao mẹ lại tới phòng làm việc của Lý tổng?” Đường Đường tò mò hỏi.
Triệu Cầm nói rõ với Đường Đường mọi chuyện với vẻ mặt vừa xấu hỗ vừa tức giận, căm hận nói: “Đường Đường, con nói xem không lẽ Dương Tiêu không phải phế vật? Cậu ta có thân phận không thể gặp người khác sao?
Đời này bà đây coi thường cậu ta, cậu ta đừng mơ tưởng có thể ngóc đầu lên làm người ở trước mặt bà này.”
Cho dù là như vậy, Triệu Cầm vẫn xem thường Dương Tiêu từ tận đáy lòng.
“Mẹ, có lẽ mẹ có một số hiểu lầm về anh rể. Có lẽ Lý tổng nói đúng, chắc hẳn anh rẻ không đơn giản như những gì chúng ta đã thấy, chỉ là bây giờ anh ấy có khó khăn riêng không thể tiết lộ thân phận mà thôi!” Đường Đường nói thẳng.
Kể từ khi Dương Tiêu bại lộ là thân phận tiểu hoàng tử bao phòng lớn ở khách sạn Dream Paradise, giác quan thứ sáu của con gái đã nói với Đường Đường rằng Dương Tiêu thực sự không đơn giản.
Triệu Cầm nghi ngờ nhìn Đường Đường: “Cái gì? Ngay cả con cũng tin tưởng Dương Tiêu không phải phê vật?”
“Mẹ, tuy rằng con biết mẹ không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng con phải nói cho mẹ biết, anh rễ thật sự không đơn giản như mẹ đã thấy!” Đường Đường lại nói.
“Các.. các người…” Triệu Cầm suýt bị nhồi máu cơ tim khi thấy cô con gái nhỏ của mình bênh vực Dương Tiêu.
Nhiều năm qua, tuy nhà nghèo nhưng hai cô con gái là niềm tự hào của bà ta, là viên ngọc quý trong lòng bàn tay.
Điều khiến Triệu Cầm suy sụp là bây giờ con gái lớn và con gái nhỏ lại đứng về phía Dương Tiêu chống lại mình, điều này khiến Triệu Cầm gần như phát điên.
Đường Đường trịnh trọng nói: “Mẹ, sau này mẹ đừng làm anh rễ khó xử anh nữa. Có ngày anh rể sẽ nói cho mẹ biết thân phận thật của anh áy.”
“Nói cho mẹ biết thân phận thật của cậu ta? Cậu ta là phế vật vô dụng. Cả hai chị em con đều bị cậu ta cho uống bùa mê thuốc lú, các con đang muốn làm cho mẹ còn sống tức chết hả!” Triệu Cầm run rẩy rời khỏi công ty chỉ nhánh của nhà họ Lý ở Đông Hải.