Thực sự rất đáng buồn!”
Nhóm cao thủ cờ vây Hàn Quốc lân lượt khinh bỉ Dương Tiêu. Họ chê nhạo Dương Tiêu, đông thời nhìn nhóm cao thủ cờ vây tại hiện trường với ánh mắt khinh thường không hề che đậy chút nào.
Dương Tiêu búng tay: “Được! Ý của anh là tôi không đáng đề anh ra tay đúng không? Nói cách khác, tôi không đủ mạnh! Được rồi, vậy tôi sẽ nói cho anh biết chút thực lực!”
“Anh có thể có thực lực gì?” Park doon Hyun lạnh lùng hỏi.
Dương Tiêu nhẹ giọng nói: “Chắc hẳn anh đã nghe vệ Park Soo Huyn rôi chứ?”
“Park Soo Huyn? Anh… ảnh nói chuyện này làm gì?” Vẻ mặt của Park Joon Hyun chọt thay đổi.
Trong tên Park Soo Hyun và Park doon Hyun chỉ khác một chữ, không hề hay biết, Park Joon Hyun và Park Soo Hyun là anh em.
Park Soo Hyun là anh cả của Park Joon Hyun, trước kia từ rất sớm anh cả Park Soo Hyun của anh ta được Hiệp hội Taekwondo coi trọng, được đưa đi học Taekwondo.
Anh trai Park Soo Hyun quả thực là kỳ tài võ thuật, tuổi còn trẻ đã đạt được thành tích cao, được Hàn Quốc ca tụng là kỳ tài võ thuật ba nghìn năm có một.
Và anh ta, Park Joon Hyun được Hiệp hội cờ vây coi trọng, Park Joon Hyun được các cao thủ của Hiệp hội cờ vây Hàn Quốc dạy cho từ khi còn nhỏ. Đồng thời tuổi còn trẻ cũng đã tạo nên thành tích bất phàm, được Hàn Quốc ca tụng là thiên tài cờ vây năm nghìn năm có một.
Tuy nhiên, Park Joon Hyun và anh trai Park Soo Hyun đã được đưa ởi học nghệ từ nhỏ, họ ít gặp nhau nên không có nhiêu cơ hội giao tiệp.
Park Joon Hyun nghe nói anh trai Park Soo Hyun đã đến Thiên Phủ Chi Quốc thách đấu với nhiều cao thủ võ thuật Trung Hoa, cuối cùng đã bị một người đàn ông trẻ tuổi đánh bại.
Kể từ đó, anh trai Park Soo Hyun đã chịu một đòn nặng, sau khi trở lại tổng đàn Taekwondo, Park Soo Hyun bước vào trạng thái đóng cửa. Park Joon Hyun đã rất lâu không liên lạc với anh trai mình. Lúc này, Dương Tiêu đột nhiên nhắc đến anh trai Park Soo Hyun khiến Park Joon Hyun khá xúC động.
Nhìn về phía Park Joon Hyun đang khá ngạc nhiên, Dương Tiêu nhẹ giọng nói: “Nói thật với anh, lúc trước Park Soo Hyun bại trong tay tôi. Anh ta rất điên cuồng, điên cuông hơn cả anh, nhưng đáng tiếc cuối cùng anh ta bị lu mờ, quỳ trước mặt tôi. Núi cao còn có núi cao hơn, đừng cho rằng mình đã thực sự bắt khả chiến bại!”
“Thiên Phủ Chi Quốc:. chúng tôi đã có mây ngàn năm lịch sử, kỳ tài xuất hiện lớp lớp. Hàn Quốc các người chỉ là một nơi chật hẹp, có tư cách gì tùy tiện hung hăng càn quây trên địa bàn Thiên Phủ Chi Quốc chúng tôi?”
Dút lời, trên mặt Dương Tiêu lập tức lộ ra cảm giác vượt trội rât mạnh mẽ.
Đúng vậy, đó là một cảm giác vượt trội rât mạnh mẽ.
Bạn điên cuồng, tôi còn điên cuồng hơn bạn!
Năm đó, khi Dương Tiêu đơn thương độc mã giết đến tổng đàn giới Taekwondo Hàn Quốc, gần như tàn sát toàn bộ Taekwondo, Park Joon Hyun thực sự không đáng nói trước mặt anh.
“Chết tiệt!” Bị Dương Tiêu khiêu khích, Park Joon Hyun không khỏi năm chặt tay, ánh mắt nhìn chằm chằm Dương Tiêu rõ ràng đã dáy lên vẻ thù địch.
Dám thể hiện cảm giác vượt trội trước mặt anh ta, lại dám nhắc tới chuyện anh trai Park Soo Hyun quỳ gối trước mặt Dương Tiêu, điều này khiến Park.Joon Hyun vô cùng tức giận.
Dương Tiêu chế giễu: “Sao? Chẳng lẽ anh không muôn báo thù? Chăng lễ anh không muôn báo thù rửa hận?”