Nơi nào cũng có người này người nọ, chớ phân Hán Giới với Sở Hà.
“Miệng lưỡi sắc bén, miệng lưỡi sắc bén!” Liễu Đồng hoàn toàn loạn.
Bà ta nhận thầy người đàn ông trước mặt này có thê nói đên mức bà ta không phản bác lại được.
Liễu Đồng lười tiếp tục tranh luận với Dương Tiêu về chủ đề này, ánh mắt bà ta lạnh lẽo: “Bót nói nhảm đi, xem dáng vẻ này chắc cậu là ông chủ đứng sau Hoa Chi Uyên nhỉ?”
“Là tôi!” Dương Tiêu không phản bác.
Liêu Đông nhìn chăm chăm Dương Tiêu cười lạnh: “Nói thật với cậu, tôi là người nhà họ Liễu ở Đề Đô, còn là em gái của người đứng đầu nhà họ Liễu ở Đề Đô. Lần này các người đã xúc phạm tôi, tôi rất bắt mãn với các người, tôi sẽ ‘cho các người một cơ hội sửa đổi, tất cả hoa mà nhà họ Liễu ở Đề Đô muốn đều phải miễn phí!”
“Đây là mệnh lệnh của nhà họ Liễu ở Đề Đô. Nếu các người không làm vừa lòng nhà họ Liễu ở Đề Đô, thì các người cứ chờ xong đời đi”
Nói xong, nụ cười lạnh lùng trên mặt Liễu Đồng càng lộng lẫy, đặc biệt nhân mạnh mấy chữ nhà họ Liễu ở Đề Đô, bà ta không tin Dương Tiêu lại dám hỗn láo ở trước mặt nhà họ Liễu ở Đề Đô.
Trong phút chốc, trên mặt Liễu Đồng tràn đầy vẻ kiêu ngạo, như thể lần này bà ta đã năm chắc được Dương mà!
Như thể lần này đã được định sẵn bà ta là dao thót, còn bọn Dương Tiêu là cái…
“Bà của bà là em gái của chủ nhà họ Liễu ở Đề Đô? Chủ nhà họ Liễu già đến thế à? Cho dù ông bà là em trai ruột của chủ nhà họ Liễu ở Đề Đô cũng không được! Miễn phí? Đừng mơ nữa tỉnh lại đi! “Dương Tiêu nhìn Liễu Đồng đang ra vẻ mặt kiêu ngạo với vẻ mặt đây vui đùa.
Ông bà là em trai ruột của chủ nhà họ Liễu ở Đề Đô?
Nghe vậy, lúc đầu Liễu Đồng còn bồi rồi, nhưng sau đó sắc mặt thay đồi tràn đây tức giận.
“Được lắm, thằng điêu dân như cậu lại dám chơi chữ với tôi, gan chó của cậu lớn thật! Tôi nói rõ cho cậu biết, nễu không thể miễn phí thì cộng ty này đợi đóng cửa đi!” Liễu Đồng UY hiệp.
Bà ta tự giễu không thôi, bà ta không tin mình không thể đối phó với một vài người xứ lạ.
Không phải trước nay Liễu Đồng chưa từng gặp phải những người xứ lạ cứng rán, sau này Liêu Đông điều động quan hệ khiên người đó rơi xuông vực sâu, những người xứ lạ này lập tức thành thật, cúi đâu xưng thân, khom lưng cúi đầu. Trong mất Liễu Đồng, Dương Tiêu và những người xứ lạ kia không khác gì nhau.
Trần Khải cười khinh thường: “Muốn miên phí? Bà mơ giâc mộng xuân thu đi”
“Cậu không miễn phí thử xem, sau lưng tôi là nhà họ Liễu ở Đề Đôi” Liễu Đông dữ tợn nói.
Dương Tiêu phất tay: ‘Chờ đãi! Hoa này là nhà họ Liễu ở Đề Đô muốn hay là bà muốn? Bà bót bưng bít ở đây lấy nhà họ Liễu ở Đề Đô ra áp chế chúng tôi!”
“Tôi muốn và nhà họ Liễu ở Đề Đô muôn thì có gì khác? Tôi sẽ đại diện cho ý chí của nhà họ Liễu ở Đề Đô.
Tôi nói lại lần cuối, nhất định phải miễn phí, nêu không các người chuẩn bị đóng cửa đi!” Liễu Đồng mất kiên nhân không muôn nói chuyện với Dương Tiêu.
Nhìn Liễu Đồng hung hăng ngang ngược, Dương Tiêu chế nhạo: “Bà rất đẹp!”