Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu mà lòng đau đến khó thở: “Dương Tiêu, anh thật sự làm em thất vọng!”

Nói xong, Đường Mộc Tuyết khóc không thành tiếng, che lại đôi môi anh đào, chạy ra ngoài Xuân Thượng Nhân Gian.

“Chậc chậc!” Nhìn thấy phản ứng của Đường Mộc Tuyết, Đường Dĩnh cười đắc ý như thể âm mưu đã thành công.

Nhìn thầy Đường Mộc Tuyết chạy đi, Dương Tiêu ngắn ra, thật sự không biết nên giải thích như thế nào.

Thấy trên mặt Đường Dĩnh tràn đầy vẻ tự mãn, Dương Tiêu nắm chặt cổ áo sơ mi của Đường Dĩnh: “Đường Dĩnh, tât cả những chuyện này đêu là do cô và Đường Hạo làm đúng không?”

“Đúng vậy, đây là kế hoạch của tôi và anh tôi tính kế anh, Sao vậy? Rất tức giận? Giận thì anh đánh tôi đi! Dương Tiêu, tôi nói cho anh biết, lần này anh hoàn toàn xong đời rồi, chúng tôi đã báo cảnh sát, anh chờ ăn cơm tù đi!” Vẻ mặt Đường Dĩnh tràn đây vui vẻ.

Nhìn thấy Đường Dĩnh không biết xấu hỏ, trên trán Dương Tiêu nỗi lên gân xanh: “Tôi đã nói, tôi không đánh phụ nữ, nhưng sẽ đánh đàn bà chanh chua, hành vi của cô là tìm chết!”

Đường Dĩnh cười khẩy, vươn mặt ra trước mặt Dương Tiêu: “Hành vi tìm chết? Ha! Dương Tiêu, anh giả vờ cái gì? Tưởng tôi sợ anh à?”

“Đến đi, anh đánh tôi đi, đến đánh đi! Nếu anh là đàn ông thì đánh đi, đừng giống thằng phế vật vô dụng để bà cô đây coi thường anh.”

“Đường Dĩnh, đây là cô tự tìm!” Dương Tiêu chán ghét Đường Dĩnh, anh vung một cái tát vào mặt Đường Dĩnh.

Nhìn thấy Dương Tiêu đánh thật, Đường Dĩnh đột nhiên hét lên: “Anh… anh nhẹ một chút, anh làm em đau!”

Nghe thấy giọng nói của Đường Dĩnh, mấy người cảnh sát mặc đồng phục xông vào, một người chỉ vào Dương Tiêu quát lớn: “Buông tay ra ngay, ngồi xổm xuống, ôm đầu không được nhúc nhích!”

Dương Tiêu rất tức giận, anh em Đường Hạo, Đường Dĩnh này thật sự bỉ ổi!

“Tôi nói lại lần nữa, buông tay ra ngay, ngồi xổm xuống, ôm đầu không được nhúc nhích, nếu không chúng tôi sẽ dùng vũ lực thu phục anh!” Người đứng đầu lại hô lên.

Dương Tiêu hít sâu một hơi rồi từ từ buông Đường Dĩnh ra.

Anh hiểu bây giờ nói cái gì cũng vô dụng, chỉ có thể ngoan ngoãn hợp tác.

Bây giờ, anh thực sự rơi vào đũng bùn vàng, không phải cứt mà cũng không thành cứt.

Tấm lòng của Đường Mộc Tuyết rất trong sáng và nhân hậu, cô không thể chấp nhận được một chuyện như vậy, tác động quá lớn chắc chắn sẽ khiến Đường Mộc Tuyết khó chịu đến cực điểm.

Dương Tiêu muốn gọi cho Hình Kiến, nhưng điện thoại của anh đã bị tịch thu một cách tàn nhẫn.

Đường Mộc Tuyết không rời đi, cô bị coi là nhân viên phục vụ.

Nghĩ đến mình bị coi thành nhân viên phục vụ Đường Mộc Tuyết không kìm được nước mắt.

Đáng tiếc, không ai thương xót.

Một nhóm người đều bị tạm giữ, đưa về đồn thẩm vắn.

Nhìn dáng vẻ Đường Mộc Tuyết phờ phạc bị đưa lên xe, Dương Tiêu thật sự rất đau lòng.

Không lâu sau, Xuân Thượng Nhân Gian bị phong tỏa, tất cả nhân sự đã bị đưa đi.

Dương Tiêu nghĩ ra cách liên lạc với Hình Kiến, Hình Kiến nhận được tin tức của Dương Tiêu, vội vàng đến hiện trường cứu nguy.

Hình Kiến nhìn Dương Tiêu, quan tâm hỏi: “Cậu Dương, cậu không sao chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Đừng nhắc tới nữa, lần này tôi bị kẻ gian hãm hại!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK