Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Chuẩn bị đi!” Tông Thâm hét lên.

Nhóm đàn em của Tống Thâm cũng không phải kẻ ngốc, họ đều biết người tên Dương Tiêu này là lão đại, bọn họ không xúc phạm nỗi.

Một tên đàn em không biết tìm đâu ra một cốc lớn đưa tới, Tổng Thâm vây tay: “Lên!”

“Tôi bị tiểu đường, tôi lên trước!” Một người bước ra trước.

“Tôi tiểu vàng, tôi cũng tới!” Một người khác bước ra ngoài.

Đường Đường đỏ mặt, ánh mắt tránh né không muôn nhìn thấy cảnh này.

Dương Tiêu nhìn đồng hồ nói với Tông Thâm: “Đừng lãng phí thời gian, lát nữa tôi còn có việc khác!”

“Cậu Sử, tới đi!” Khi chuẩn bị xong xuôi, Tông Thâm đưa nó cho Sử Tường với vẻ mặt thương cảm.

Sử Tường nhìn cốc lớn, mí mắt nhảy loạn xạ: “Tống Thâm, mẹ kiếp anh muốn làm gì? Tôi bảo anh nhắm vào anh ta, anh lại nhắm vào tôi, tôi bảo cho anh ta uông nước tiều, không phải ông đây muôn uống nước tiêu, anh khồng hiểu hả?” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Khi Thiên Nga Rơi Nước Mắt
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Phản Ứng Ngắt Quãng
=====================================

“Hiểu, hiểu mà!” Tống Thâm gật đầu.

Sau đó, Tống Thâm nháy mắt: “Lát nữa cậu Dương còn có chuyện phải làm, tốc chiên tốc thắng không hiểu sao?”

“Hự! Hự hựt”

Nhóm đàn em tỉnh táo lại nhanh chóng khuất phục Sử Tường, đàn em của Sử Tường trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không dám bước lên giúp.

Aaaalll Không lâu sau, Sử Tường hét thảm thiết như tiếng ‘giết heo, đũng quân đỏ bừng, anh ta hoàn toàn bị phé.

“Tại sao? Anh Thâm, tại sao lại thế này?” Sau khi bị phế, Sử Tường nhìn Tông Thâm không thể tin được hỏi.

Tống Thâm chậm rãi châm điều thuốc kìm nén sự bàng hoàng, Tống Thâm hít một hơi thật sâu rội nói: “Cậu Sử, đừng trách tôi tàn nhẫn, là cậu xúc phạm người không nên xúc phạm!”

“Anh ta là ai? Rốt cuộc anh ta là ai mà xứng đáng để anh Thâm tàn nhẫn với tôi?” Sử Tường sắp phát điên.

Nhà họ Sử là một nhà giàu ở Đề Đô, anh ta quen biết tất cả con cháu của những nhà quyên thế ở Đề Đô.

Dương Tiêu này có lai lịch, lại có thể khiến Tống Thầm kính sợ.

Không khoa học! Điều này thật sự không khoa học!

Trong mắt Tống Thâm lộ ra vẻ sợ hãi: “Cậu Dương, Dương Tiêu là người nhà họ Dương ở Đề Đô, bị nhà họ Dương ở Đề Đô đuôi khỏi nhà. Cách đây không lâu, Khương Hiến cậu chủ nhà họ Khương chết dưới tay của cậu ấy. Cậu Sử cậu còn có thể sống là may mắn!”

Nói xong, Tống Thâm không do dự dẫn người rời khỏi hiện trường.

“Đến từ nhà họ Dương ở Đề Đô?

Chẳng lẽ ca SU) Tường như nghĩ tới điêu gì đó, cả người giật nảy mình.

Anh ta biết đứa con rơi của nhà họ Dương ở Đề Đô đã trở về, không chỉ tạo nên một trận sóng lớn, chân động Đề Đô, mà còn đến bữa tiệc sinh nhật của Khương Khâu Phong ông cụ nhà họ Khương, nhà quyên thế lớn nhất đưa chiên thư.

Kiểu nhân vật tàn nhẫn này chắc chắn không phải. người mà nhà họ Sử của anh ta có thể trêu chọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK