Trong những năm qua, tuy Dương Bân Hàn ở nước ngoài nhưng từ lâu đã có môi quan hệ tôt với một nhóm doanh nhân nỗi tiêng giàu có ở trong nước. Hôm nay, những doanh nhân nồi tiêng giàu có này đêu có mặt ở đây đề ca ngợi anh ta.
Bằng cách này, anh ta gián tiếp nói với bà cụ nhà họ Dương ở Đề Đô rằng anh ta Dương Bản. Hàn hiện có quan hệ quyên lực ở trong nước.
“À đúng rồi, anh Dương, em trai Dương Tiêu của anh đâu? Nghe nói cậu ta cũng đã vê, sao không thấy cậu ta?” Một người hỏi.
Một doanh nhân giàu có nói đùa: “Tôi thây thằng phế vật đó sợ xấu hồ đã chui vào khe nứt trên mặt đát rồi, không dám ra gặp người ta!”
“Ha ha ha ha ha hat”
Trong chốc lát, mọi người lấy Dương Tiêu ra trêu đùa, tất cả mọi người đều cười phá lên.
Dương Bân Hàn khinh thường cười nói: “Hôm nay mở tiệc đón giỏ tầy trần cho tôi, phế vật này dám tới sao?”
Thái độ của anh ta cao ngạo, như thể Dương Tiêu không dám ló mặt ra bữa tiệc linh đình này.
“Dương Bân Hàn, anh cả tốt của tôi, ai bảo tôi không dám đến? Anh nói lời này có phải quá sớm rồi không?”
Đột nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, Dương Tiêu không giận mà uy bước xuống taxi.
“Dương Tiêu!” Nhìn thấy người tới, sắc mặt Dương Bân Hàn chợt tràm xung.
Bồn mắt nhìn nhau, nhiệt độ không khí giảm mạnh!
Cuộc chiến rất căng thẳng!
“Đây… đây là?” Nhìn thây Dương Tiêu xuông xe, một luông hơi thở không lồ lan tỏa tử phía, tất cả doanh nhân giàu có nổi tiệng đứng bên cạnh Dương Bân Hàn đều kinh ngạc.
Gương mặt của Dương Tiêu lạnh như tuyết tháng hai. Dưới ánh mắt lạnh lùng của Dương Tiêu, con ngươi của một doanh nhân giàu có nôi tiêng vừa mới chạm vào mắt Dương Tiêu liền co rút lại, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác khủng hoảng.
Dường như người trước mặt là thần chêt đên từ vực thẳm địa ngục, hoàn toàn có thê quét sạch sinh mệnh của bọn họ bắt cứ lúc nào.
Nhìn thầy Dương Tiêu đên, Dương Bân Hàn đột nhiên nhíu mày, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng, hôm nay.
Dương Bân Hàn thật sự không ngờ: Dương Tiêu lại tới hiện trường tổ chức yến tiệc của mình.
“Tên khốn kiếp nhà cậu còn có mặt mũi tới?” Đáy mắt Dương Bân Hàn phẫn hận như rắn độc.
Nếu có thể, Dương Bân Hàn thực sự muôn đập xương của Dương Tiêu thành tro, đập xác anh thành hàng vạn mảnh.
Dương Tiêu nhìn chằm chằm Dương Bân Hàn lạnh nhạt nói: “Sao hả? Anh sợ à?”
Bồn mắt đối diện nhau, từ tứ phía tỏa ra một làn khói thuốc súng vô hình.