Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nhiên, Dương Tiêu có thể chắc chăn một cái tát rât vang.

Một cái tát vào mặt, loại rất cứng, tuyệt đôi là cái tát vang.

Nhưng Dương Tiêu không nói ra, bởi vì anh không phải là đòn tỉnh.

Bạch Nguyên Kiệt cười nói: “Sáng mai nêu không đi, đừng trách hôm nay ông già này uông chút rượu, goi cho lão già Cung Thiên Tè, có lẽ uông nhiều sẽ lỡ miệng nói ral”

“Được rồi, ông Bạch, tôi sợ rồi, tôi đi là được chứ gì!” Dương Tiêu rất không nói nên lời.

Lúc này Bạch Nguyên. Kiệt vui vẻ cười nói: “Như: này mới đúng! Cũng không mắt nhiều thời gian của cậu đâu, khoảng hai tiếng thôi!”

“Được rồi ông Bạch, tôi còn có việc, thật sự phải đi!” Dương Tiêu nói.

“Đi đi!” Bạch Nguyên Kiệt không giữ Dương Tiêu nữa.

Khi Dương Tiêu hoàn toàn rời đi, Bạch Nguyên Kiệt thở dài một hơi.

“Mình làm như này là đúng hay sai?

Con gái lớn trong nhà như quả bom nỗ chậm! Tạo nghiệp mà!”

Dương Tiêu không hề hay biết Bạch Nguyên Kiệt đang nghĩ gì, nhưng bây giò Bạch Du Tĩnh tràn đây ấn tượng tôt, chuyện này Bạch Nguyên Kiệt biết rõ.

Mặc dù Bạch Du Tĩnh không nói ra, nhưng Bạch Nguyên Kiệt là ông nội làm gì lại không nhận ra.

Cháu gái mình đã thích một người không nên thích.

Dương Tiêu lái Knight XV, nhanh chóng đến toà nhà Phong Vũ.

“Anh Long Ngũ!” Đi đến một phòng bao, Dương Tiêu vừa đầy cửa ra đã thấy Long Ngũ.

“Tới rồi, ngồi đi!” Long Ngũ rót một tách trà cho Dương Tiêu.

Dương Tiêu ngạc nhiên nói: “Tối nay chỉ có hai chúng ta thôi à? Lý Thần Chiến đâu?”

“Ài! Tôi bảo anh ta cùng đi, anh chàng này không muôn, trở về Trung Nguyên trước rồi!” Long Ngũ nói.

Dương Tiêu sờ cằm, anh cũng cảm giác được chuyện của Lý Thần Chiến và Liễu Như Yên có chút thần bí.

Kéo ghề ngồi xuống, Long Ngũ rót thêm một ly rượu cho Dương Tiêu: “Muốn uống một ly không?”

“Mộc Tuyết đến, đêm hôm khuya khoắt, rượu thì thôi!” Dương Tiêu cười nhẹ.

Long Ngũ cười khà khà nói: “Lát nữa sẽ xuất hiện định luật vả mặt, có tin hay không?”

Nhìn thấy Long Ngũ tự tin như vậy, Dương Tiêu cười lắc đâu.

Đường Mộc Tuyết không thích anh hút thuôc, trong khoảng thời gian này, Dương Tiêu không hút thuộc nhiêu, bình thường Dương Tiêu cũng uông rượu rât ít.

Hôm nay mới chôn cất cha xong, lại xảy ra trận chiến lớn với nhà họ Khương, trước sau gì con sô người chêt cũng vượt qua một trăm nghìn người, tâm trạng của Dương Tiêu khá kiêm chê.

Lúc này anh thực sự không có tâm trạng uông rượu.

“Hạnh phúc nói hùa, có muôn ngàn nỗi buồn, chỉ có tình đứt ruột!” Long Ngũ khẽ thở dài.

Dương Tiêu vừa nghe đã biết trong đó có rất nhiều chuyện xưa, anh không hề do dự nói: “Anh Long Ngũ, đừng vòng vo nữa, đi thẳng vào vân đề đi. Rốt cuộc Lý Thần Chiến và Liễu Như Yên như thế nào?”

Nhà họ Liễu là một trong sáu nhà quyền thế ở Đế Đô, mười nhà quyền thê hàng đầu ở Thiên Phủ Chỉ Quốc.

Liễu Như Yên là con gái của nhà họ Liễu, và Lý Thần Chiên là lính đánh thuê, nhìn thế nào cũng không giống sẽ dây dưa cùng một chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK