Toàn bộ người Đường Gia đều kinh ngạc, rốt cuộc lai lịch của người vừa mới đến là ai? Vậy mà lại có thể khiến Ngô Tà nghỉ ky như vậy?
Dưới ánh mắt quan sát của tất cả mọi người, Trần Khải không giận mà uy đến trước mặt Dương Tiêu, miễn cưỡng kìm chế giọt nước mát, giọng nói run rẫy vang lên: “Đội…
đội trưởng, em…em cuối cùng đã gặp lại anh rồi!”
“Đã lâu không gặp, anh bạn cũ!” nhìn Trần Khải trước mặt, trong lòng Dương Tiêu cảm xúc đan xen.
Nghe lời này của Dương Tiêu, Trần Khải một lần nữa không cách nào khống chế được cảm xúc, liền lao đến ôm thật chặt Dương Tiêu: “Đội trưởng!”
Dương Tiêu cũng không hề cảm thấy bất ngờ, liền ôm chặt lầy Trần Khải.
Trong đội đặc nhiệm Thần Ưng Đông Phương, Dương Tiêu chưa từng xem bắt kỳ thành viên nào như thủ hạ của mình, mà hoàn toàn đem họ xem như anh em sống chết có nhau.
Dù sao, những người này đều là những đồng đội kề vai sát cánh với mình, có thể hoàn toàn yên tâm giao sự an toàn của mình cho đối phương.
Cái gì?
Đội trưởng!
Quan sát khung cảnh trước mặt, mi mắt một đám người tại hiện trường không ngừng giật điên cuồng.
Ngô Tà ngây người, đám người Đường Hạo, Đường Dĩnh cũng ngây người.
Tất cả mọi người đều không rõ tình huống trước mặt, Dương Tiêu từ khi nào trở thành đội trưởng rồi?
Khuôn mặt Đường Mộc Tuyết hiện lên nét kinh ngạc, cô biết rằng Dương Tiêu trước đây đã từng là quân nhân, nhưng lại không biết trước khi xuất ngũ Dương Tiêu chính là đội trưởng.
Quân nhân đều là những người thành thánh cũng như đáng yêu, không lẽ bản thân mình đã thật sự suy nghĩ quá nhiều?
“Đội trưởng, anh có biết không, năm năm nay em vẫn luôn nằm mơ ác mộng, nằm mơ đến tình cảnh năm năm trước; năm năm nay, em vẫn luôn khát vọng đội trưởng có thể quay lại, có thể cùng đội trưởng anh kề vai sát cánh!” hai mắt Trần Khải đỏ bừng.
Dương Tiêu vỗ lên vai Trần Khải: “Nơi này nhiều người phức tạp, lát nữa chúng ta lại nói chuyện vậy!”
Trần Khải lúc này cũng ý thức được cảm xúc vừa rồi của bản thân có chút mất khống chế, anh cố gắng kìm chế, sau đó quay người lạnh giọng nói với Ngô Tà: “Ngô Tà, dám ra tay với đội trưởng của tôi, anh ngứa da rồi đúng không?”
*Hả? Đội…đội trường?” Ngô Tà sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch.
Hắn cũng biết rằng Trần Khải trước đây là thành viên của đội đặc nhiệm Thần Ưng Đông Phương, nếu như người này là đội trưởng của Trần Khải, vậy thì người này không phải chính là đội trưởng tiền nhiệm của Thần Ưng Đông Phương hay sao?
Nghĩ đến đây, Ngô Tà sợ đến mức suýt khóc.
Nếu như người này thật sự là đội trưởng của Trần Khải, vậy thì hôm nay đã gặp rắc rồi lớn rồi.
Nhìn Ngô Tà câm như hến, lỗ mũi Trần Khải tức đến mức xì khói, dám vô lễ với đội trưởng của mình tại khu vực Tây Song Bản Nạp, đây không phải chính là không để mình vào trong mắt sao?
Chát!
Trần Khải vung tay hung hăng tát thẳng lên khuôn mặt Ngô Tà, đánh đến mức Ngô Tà nỗ đom đóm mắt.
Cảm giác được sự đau rát trên khuôn mặt mình, Ngô Tà loảng choảng ngã xuống trước mặt Trần Khải: “Trần thiếu, Trần thiếu, là do tôi có mắt không biết Thái Sơn, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, đắc tội với đội trưởng của anh, tôi đáng chết, tôi đáng chết!”