Sắc mặt Đường lão thái thái càng thêm trâm trọng, ánh mắt khi nhìn Dương Tiêu càng ngày càng trở nên căm hận.
Giây phút này, Đường lão thái thái chỉ cảm thấy một con ruồi hôi thối vẫn ưa thích hơn Dương Tiêu.
Đường Dĩnh phẫn nộ chỉ tay về phía Dương Tiêu hét lên: “Tên phế vật này, anh mau nói rõ ra cho tôi, chai rượu vang Chateau Lafite-Rothschild 1982 làm sao là đồ giả được? Tôi thấy anh đây chính là đang có ý gây rối! Hôm nay nếu anh không nói rõ mọi chuyện, đợi lát nữa tôi sẽ kêu bảo vệ đến tống cổ anh ra khỏi đây!”
“Đúng vậy, Dương Tiêu, anh có giải thích hay không? Tôi xem anh chính là muốn lòe thiên hạ đúng không?”
“Dương Tiêu, cho anh ba giây tổ chức lại ngôn ngữ của mình, anh cảm thấy anh thắng rồi, hay là chúng tôi không nhắc nổi đao?”
“Các vị, khiến các vị chê cười rồi, tên Dương Tiêu này, không những là một tên phế vật, khoảng thời gian này, đầu óc còn không được bình thường!”
Cả đám người dòng chính Đường Gia bừng bừng phẫn nộ, ánh mắt khi nhìn Dương Tiêu tràn ngập sự căm ghét phẫn hận.
Trong bữa tiệc cuối năm lại nói chai rượu vang là hàng giả, đây rõ ràng không phải là đang đánh vào mặt Đường Gia hay sao?
Đường lão thái thái sắc mặt tối sầm, đứng lên, bà trầm giọng nhìn về phía Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyết, ai cho phép cô mang Dương Tiêu đến đây? Không lẽ còn chê Đường Gia chúng tôi vẫn chưa đủ mát mặt hay sao?”
Cả đám người nhìn chăm chú Dương Tiêu, trần ngập địch ý, giống như Dương Tiêu chính là nỗi sỉ nhục của Đường Gia, là một thứ tồi tệ không cách nào bước lên sân khấu được.
“Cháu…cháu…” Đường Mộc Tuyết tay chân luống cuống, cô thật sự không hiểu tại sao Dương Tiêu lại nói chai rượu vang kia là hàng giả.
Ánh mắt của tất cả dàn khách quý do Đường Gia mời đến lúc này đều đang nhìn chăm chú lên người Dương Tiêu, bọn họ nhất định phải xem xem Dương Tiêu sẽ giải thích như thế nào.
Cảm nhận được địch ý của tất cả mọi người Đường Gia, sắc mặt không hề có chút bận tăm, hắn sớm đã quen với tình cảnh cả đám người Đường Gia chĩa mũi nhọn vào mình như vậy.
Đến mức cả đám người Đường Gia sử dụng những thủ đoạn hèn hạ, Dương Tiêu cũng hoàn toàn có thể nhìn thấu.
Hắn cho rằng chỉ cần tùy tiện tìm một nữ phục vụ liền có thể khiến cho Đường Mộc Tuyết khó coi, nhưng lại không nghĩ rằng bản thân hắn lại biết tiếng Pháp.
Sau đó, đám người đó mua chai rượu vang Chateau Lafite-Rothschild 1982, chỉ cần hắn vừa liếc mắt liền biết đó là hàng giả.
Nhiều năm trước đây, Dương Tiêu đã từng đi qua nhiều nước ở châu Âu, chai rượu vang Chateau Lafite- Rothschild này là thật hay giả, hắn vừa nhìn liền có thể biết được.
Đường Hạo tức giận nhìn Dương Tiêu: “Dương Tiêu, nêu như anh đã nói chai rượu vang này là đồ giả, vậy thì anh nói thử xem nó được làm giả ở đâu?”
“Đúng vậy, tên phế vật Dương Tiêu này, hôm nay nếu anh không nói rõ ràng mọi chuyện, tôi hôm nay nhất định sẽ đánh anh đến mức răng rơi đầy đất!” Đường Dĩnh tức giận nói.