“Anh… anh đồng ý giúp tôi?” Triệu Vô Cực sửng sốt.
Dương Tiêu nở một nụ cười vô hại: “Tôi không thể để người ta nói tôi thấy chết không cứu đúng không?
Mặc dù môi quan hệ của anh với tôi thực sự rất tệ, nhưng tôi có thể nhận ra anh rất thích Mộc Tuyết. Nề tình anh thích Mộc Tuyết, cứu anh cũng không việc gì!”
“Thật… thật không?” Triệu Vô Cực ngạc nhiên không chắc chắn.
Dương Tiêu thật sự tốt bụng như vậy?
Trước đây mình có xích mích rất- nhiều với tên này, anh ta không tin Dương Tiêu lại tôt bụng giúp đỡ mình như vậy.
Hơn nữa, mình có kết cục thảm như này, hơn nửa là do tên khốn Dương Tiêu làm.
Có quỷ! Chắc chắn trong đó có quỷ!
Dương Tiêu bắt lực nhún vai: “Tết!
Anh không muôn tin tôi, thì tôi đi đây!”
Nhìn thấy Dương Tiêu thật sự muốn đi, Triệu Vô Cực hoàn toàn lo lắng.
Nếu Dương Tiêu không giúp, anh ta thật sự không biết mình có thể càm cự được bao lâu.
“Đừng… đừng đi! Dương Tiêu, vừa rồi tôi chỉ nói đùa với anh thôi!” Triệu Vô Cực cô nặn ra một nụ cười.
Dương Tiêu xua tay tỏ vẻ bị thiệt: “Đừng đừng đừng, cậu Triệu, tôi biết anh không tin tôi, đừng miễn cưỡng, thật sự đừng miễn cưỡng!”
Nhìn Dương Tiêu trông như vậy, Triệu Vô Cực buôn bực muôn hộc máu.
Miễn cưỡng? Trông tôi giống đang miễn cưỡng hả?
Mẹ kiếp, nêu biểu tượng đàn ông.
không. bị đóng đỉnh trên mặt đât, ông đây sẽ ghim anh.
“Tin, tôi tuyệt đối tin anh mà Dương Tiêu, Mộc Tuyết tốt bụng như thế, ánh mắt của Mộc Tuyết chắc chắn sẽ không tê. Dương Tiêu, anh mau giúp tôi gọi 120 đi!” Triệu Vô Cực vội vàng nói, Kế ta sợ Dương Tiêu sẽ bỏ đi.
Dương Tiêu sờ cằm: “Được rồi! Thầy anh tin tôi như vậy, tôi sẽ giúp anh!”
“Nhanh nhanh nhanh!” Triệu Vô Cực giục.
Chịu đựng cả đêm, cơ thể anh ta gần như trở nên cứng ngắc trong một tư thế.
Dương Tiêu sờ túi áo, đột nhiên giật mình: “Ý! Đậu má, điện thoại hết pin đang sạc trên xe, có lễ bây giò – không mở được!”
Cái gì! Hết pin? Không mở được?
Đậu mẹ, Dương Tiêu anh đang trêu đùa tôi đúng không?
Nhìn dáng vẻ Triệu Vô Cực suy sụp, Dương Tiêu nói đùa: “Cậu Triệu, không sao đâu, tôi sẽ không rời đi.