Vào ngày hai mươi, anh sẽ đưa Lý Thân Chiên tới tiệc cưới cướp dâu.
Lúc đó, anh sẽ cầm thanh kiếm dài gân một mét!
Ai ngăn cản, người đó chết!
Cót két!
Về đến phòng, thấy Đường Mộc Tuyết nhìn anh trìu mến.
“Về rồi!” Đường Đường Mộc dịu dàng nói.
Dương Tiêu nhẹ nhàng nói: “Ừ! Anh vê rồi!”
“Bên ngoài trời lạnh, em làm canh gà cho anh, mau uông đi!” Đường Mộc Tuyết bửng bát tới trước mặt Dương Tiêu.
Nhìn canh gà trước mặt, rồi lại nhìn người đẹp vô song trước mặt, Dương Tiêu cảm thây trong lòng âm áp.
Dương Tiêu nhẹ nhàng nói: “Mộc Tuyết, bây giờ em đang mang thai, đừng đi tới đi lui, vê sau đừng tự mình làm những chuyện như này!”
Đúng vậy, Đường Mộc Tuyết mang thai, còn phải nâu ăn, Dương Tiêu thực sự rât đau lòng.
“Vì anh, em bằng lòng!” Đường Mộc Tuyết dịu dàng nói.
“Mộc Tuyết, anh…” Dương Tiêu thực sự cảm động.
Đường Mộc Tuyết không nhịn được Cười nói: “Em chưa từng thấy anh trông như thế này bao giờ, sao bây giờ anh lại dễ xúc động như vậy?
Hơn nữa, em mới mang thai bao lâu?
Vận động hợp lý sẽ giúp thai nhi lớn lên khỏe mạnh, nào, anh mau uống canh gà đi!”
Dương Tiêu không thẻ từ chối, cầm lây bát, uông canh gà, cả người âm áp.
“Chuyện của ông Bạch đã giải quyết xong chưa?” Đường Mộc Tuyết tò mò hỏi.
Dương Tiêu cười nhẹ: “Không có gì to tát cả, đã giải quyêt xong!”
“Ừm, vậy thì tốt!” Đường Mộc Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.
Dương Tiêu tắm rửa đơn giản sau đó năm ở trên giường, lăn lộn một ngày, Dương Tiêu hơi mệt mỏi.
Nằm trên giường, Đường Mộc Tuyết áp má vào ngực Dương Tiêu, cô cảm giác được sự âm áp vô cùng an tâm.
“Dương Tiêu, em… em nhớ anhl”
Dương Tiêu sững sờ, anh như đã nghĩ đến điều gì.
Nhớ anh?
Đây… là nhớ mình kiểu đó?
Gợi ý! Đây là gợi ý sao?
Chẳng lẽ Đường Mộc Tuyết muốn…
“Ưml”
Trong phòng, Đường Mộc Tuyết phát ra những tiêng rên rỉ, toàn bộ cảnh tượng trở nên khó tả.