Quanh năm không về Đề Đô, cộng thêm Dương Tiêu không có bạn bè g.ở Đề Đô, Hoa Mộ Tranh không chỉ là phụ nữ, mà còn là người BiSng Tiêu rât tin tưởng.
Sắp xếp. cho mẹ ở chỗ người phụ nữ có chỉ số IQ cao này, có lẽ ở chỗ Hoa Mộ Tranh cảm xúc của mẹ có thể nguôi ngoai.
“Bác gái giao cho tôi anh cứ yên tâm!” Hoa Mộ Tranh trịnh trọng nói.
Sau khi sự kiện ở khách sạn Thần Phong kết thúc, Hoa Mộ Tranh hiểu răng toïg khoảng thời gian này Dương Tiêu sẽ có nhiều việc khó giải quyết ở Đề Đô.
Dương Tiêu gật đầu: “Cảm ơn!”
Ngay sau đó, Dương Tiêu nhìn vê phía mẹ Hứa Tuệ Nhàn: “Mẹ, mẹ yên tâm ở lại chỗ cô Hoa, thù lớn của bó, chuyện tiếp theo cứ giao cho conl”
“Tiêu nhi, đừng liều lĩnh!” Hứa Tuệ Nhàn dặn dò.
Sau khi khóc thút thít trong xe xong, Hứa Tuệ Nhàn không tỏ ra quá buôn bã mà dần dần bình Tĩnh trở lại.
Dương Tiêu trịnh trọng gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi Cẩm Lí Viên.
“Đến nhà họ Dương ở Đề Đô”.
Dương Tiêu bước lên xe việt dã thâp giọng nói.
Tiếp theo, anh muốn lấy lại di hài của cha, anh không cho phép đề di hài của cha bị đày đọa khinh nhờn trong nhà họ Dương.
Đồng thời cùng lúc đó, Dịch Tháp đã đến nghỉ tại khách sạn quốc tế Đé Đô.
Một người phụ nữ trung niên đầy đặn uề oải nằm trên giường ngồi dậy, ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Lão già họm hẹm này, hiếm thấy còn nhớ rõ người tai”
“He he! Chẳng phải ông già này nhớ bà còn gì? Trở lại sớm đây thây!”
Dịch Thập cười xâu.
Người phụ nữ trung niên quyến rũ khit mũi: “Ong bót lại đi! Ai mà chẳng biết lần này ông trở về là vì học trò Dương Tiêu của ông!”
“Người đẹp, bà thật sự hiểu lầm tôi rôi, ông già này thật sự trở về vì người đẹp bà mà!” Lông mày Dịch Thấp cong lên, đôi mắt già không thành thật đảo quanh người phụ nữ trung niên.
Đúng lúc này, một giọng nói từ ngoài cửa khách sạn vang lên: “Lão Long chủ, có chuyện chẳng lành, Dương Tiệu điện hạ bị tân công ngay trong Đề Đôi”
“Cái gì? Tên nhóc thối bị tấn công?”
Đôi mắt già của Dịch Thấp hiện lên ý nghĩ giết người.
Người phụ nữ trung niên cao giọng: “Đàn ông các ông chẳng có lời nào là nói thật, không phải nói trở vê là vì tôi.Bây giờ lại nhớ về học trò của ông!”
“Người đẹp, bà hiểu lằm rồi, ông già này thật sự trở về vì bà mà, không tin đúng không? Không tin thì nhìn kỹ này!” Dút lời, Dịch Thấp đầy người phụ nữ trung niên xuông.
Ba phút sau, mây mưa tạnh, Dịch Thập mặc đồ ngủ màu trắng bước ra khỏi phòng tổng thống.
Người phụ nữ trung niên tức giận đập mạnh chiếc gồi đâu giường về phía Dịch Thấp: “Thế mà chỉ có ba phút, qua loai”
Sau khi ra khỏi phòng tổng thống, Ám Kim Long Vương bước tới, cung kính nói: “Lão Long chủ!”