Ông Triệu, Triệu Thiết Căn càng xấu hồ hơn, hóa ra thần y Liễu là do Dương Tiêu mời đến, ông ta lại luôn cho rằng đó là Triệu Văn Triết.
Nhìn nhà họ Triệu hỗn loạn, Đường Mộc Tuyết khẽ mỉm cười, trong lòng thở ra một hơi khó chịu.
Rõ ràng là do Dương Tiêu làm, dựa vào đâu mà Triệu Văn Triết tranh công lao của Dương Tiêu hết lần này đến lần khác?
Bây giờ sự thật đã trở nên rõ ràng, Đường Mộc Tuyết cũng được nở mày nở mặt!
Mà Triệu Văn Triết thì vô cùng xấu hổ, anh ta rất muốn tìm một chỗ chui vào tránh tình huống xấu hỗ này.
Vốn anh ta tưởng rằng tất cả đều là nể mặt mình, nhưng ai có thể ngờ rằng vậy mà lại là nễ mặt phé vật.
Con mẹ nó muốn lật bàn mài!
Lạch cạch!
Đúng lúc này, cửa phòng tướng tương bị đẩy ra, Ôn Bảo.
Tốn ăn mặc chỉnh tề bước vào.
“Viện trưởng Ôn, sao ông lại đến đây?” Nhìn thấy người đến Triệu Văn Triết vội vàng đứng dậy chào hỏi.
“Viện trưởng Ôn!” Trong nháy mắt mọi người trong nhà họ Triệu đều nhận ra người nọ.
Tất cả mọi người đều rất khó hiểu, tại sao Ôn Bảo Tốn lại đến đây vào lúc này?
Chẳng lẽ bệnh tình của bà Triệu đã tái phát?
Ôn Bảo Tốn trực tiếp bỏ qua Triệu Văn Triết đi thẳng đến chỗ Dương Tiêu nói: “Cậu Dương, thực sự xin lỗi, hôm qua tôi nhận nhầm người. Tôi cứ tưởng Vạn Tứ Hải ông chủ Vạn ra mặt là vì nể mặt Triệu Văn Triết, không ngờ ông chủ Vạn là nễ mặt cậu. Tôi có mắt không thấy Thái Son, xin lỗi, vô cùng xin lôi!”
Cái gì!!!
Nghe thấy những lời của Ôn Bảo Tốn, tất cả người nhà họ Triệu đều sửng sốt.
Không phải vì nể mặt Triệu Văn Triết mà chuyền bà Triệu đến phòng chăm sóc đặc biệt, mà là vì nể mặt Dương Tiêu?
Àm!!!
Ngay khi vừa dứt lời này, như thể có tiếng sấm sét nỗ tung, tất cả người nhà họ Triệu lại sững sờ một lần nữa, Triệu Văn Triết như bị bắn bay ra ngoài.
Trong phút chôc, đám người nhà họ Triệu như sắp vỡ vụn ra.
Tôn Phú Quý cùng Triệu Liên trợn tròn mắt, Triệu Thiết Căn trợn tròn mắt, Triệu Cầm cũng trợn tròn mắt, đôi mắt đẹp của Đường Mộc Tuyết cũng dần dần ngây người.
Cú sốc đến quá nhanh, gần như không được chuẩn bị trước.
“Viện… viện trưởng Ôn, ông… ông không nhằm chứ?”
Giọng điêu Triệu Văn Triết run lên.
Vào lúc này, Triệu Văn Triết như: hứng chịu mười nghìn điểm sát thương, anh ta đã suy sụp đến mức suýt nôn ra máu.
Trong lòng anh ta không ngừng gào thét, rõ ràng là mình làm, tại sao lại trở thành công lao của Dương Tiêu?