Đường Mộc Tuyết đột nhiên vọt đến đây khiến Dương Tiêu hoàn toàn không kịp phòng ngừa: “Mộc Tuyết, điều hòa mở rồi, tại sao em còn nóng như thế? Không phải em bị sốt rồi đấy chứ?”
“Không… Không có!” Khuôn mặt nhỏ của Đường Mộc Tuyết đỏ bừng, nhanh chóng tích ra nước.
Năm năm bị châm chọc mỉa mai, khiến Đường Mộc Tuyết mài giữa tính tình vô cùng không tồi. Độ nhẫn nại của cô không thể nghỉ ngờ là thật lớn, ngay lúc vừa rồi xuống xe, trong chốc lát Đường Mộc Tuyết đã cảm thấy cơ thể không khỏe, cho đến bây giờ mới rơi vào tình trạng mắt kiểm soát.
Đồng thời, Đường Mộc Tuyết cũng nghiến răng nghiến lợi.
Dương Tiêu tên ngốc này, nhìn không ra là vợ anh đang có vấn đề sao? Còn bị sót, bị sốt cái đầu anh đó!2084052_2_25,60
“Mau, mau đưa em về nhà.” Đường Mộc Tuyết chịu dày vò, lòng tự trọng to lớn khiến cô không thể mở miệng. Loại chuyện này, cho dù là ở trên người ai, chỉ sợ khó có thể mở miệng được.
*À à à!” Dương Tiêu giẫm chân ga, bất chấp tốc độ giới hạn, trước tiên nhằm về phía nhà.
Qua đường Thanh Minh, khoảng cách trong nhà chỉ cần vài phút là đến. Dương Tiêu vừa mới dừng xe, tinh thần Đường Mộc Tuyết gần như sắp sụp đổ rồi: Dương Tiêu, anh đến đây ôm em đi lên.”
Giờ này khắc này, Đường Mộc Tuyết dường như bị tiêu tán hết tất cả sức lực trong cơ thể. Cả người cô hữu khí vô lực ngồi ở trên ghế phụ, cô chỉ cảm thấy trong cơ thể mình dường như có một chục nghìn con kiến bò đến bò đi, tra tấn nóng nảy.
Dương Tiêu âm thầm líu lưỡi, Đường Mộc Tuyết bị làm sao vậy? Không phải bị sốt, chẳng lẽ là bị cảm nắng sao? Chính là buổi tối không có nắng gắt thì sao có thể bị cảm nắng được chứ?
Nếu Đường Mộc Tuyết biết suy nghĩ của Dương Tiêu, tâm tư cắn chết Dương Tiêu đều có. Cái con người ngu ngốc này, tại sao có thể liên tưởng đến việc bị cảm nắng chứ. Rốt cuộc anh có sức tưởng tượng phong phú cỡ nào chứt “Anh còn do dự cái gì? Chạy nhanh đến đây ôm em đi!” Cảm xúc bồi hồi của Đường Mộc Tuyết đang mất kiểm soát. Cô là một người phụ nữ vô cùng sĩ diện, cho dù là cảm xúc mắt kiểm soát cũng không muốn bản thân bị mắt kiểm soát. Nếu như làm người bên ngoài nhìn thấy một mặt kia của mình, còn không khiến người khác mắc cỡ sao?
Dương Tiêu sao còn dám do dự, lập tức ôm thân thể mềm mại của Đường Mộc Tuyết vào trong nhà.
Nằm ở trên giường, dường như Đường Mộc Tuyết dồn dập. Cô chỉ cảm thấy cả người giống như bị lửa đốt.
Nhìn thấy Đường Mộc Tuyết khó chịu, cuối cùng Dương Tiêu nhịn không được sự nghỉ hoặc trong lòng: “Mộc Tuyết, có phải em bị cảm nắng hay không?”
Cái gì! Bị cảm nắng? Đôi mắt Đường Mộc Tuyết dần dần dại ra.
Ôi! Cái thằng ngốc này thế mà liên tưởng cô bị cảm nắng sao?
Trời ạ, Đường Mộc Tuyết thật sự muốn mở sọ não của Dương Tiêu ra để xem rốt cuộc trong đầu Dương Tiêu suy nghĩ cái gì.
Giờ phút này, ba mẹ đã ngủ hết. Tuy rằng ý chí Đường Mộc Tuyết kiên định nhưng chung quy cô vẫn là một người phụ nữ, mắc mưu, không phát tiết, sẽ khiến mình bị nghẹn hỏng.
Nghĩ đến kết hôn năm năm mà mình vẫn là thân xử nữ, lại nghĩ đến hai ngày nay Dương Tiêu biến hóa kinh người rồi nhớ tới loạt cảm động Dương Tiêu mang đến cho mình vào đêm nay.
Đường Mộc Tuyết cắn răng, trong lòng quyết tâm, nếu không thể nhẫn nhịn được nữa thì cứ phóng thích đi!
“Dương Tiêu, anh đến đây!” Đường Mộc Tuyết khẽ cắn hàm răng nói.
“Làm sao vậy?” Dương Tiêu lập tức đi qua.
Đường Mộc Tuyết nhìn chằm chằm Dương Tiêu, xấu hỗ hỏi: “Em đẹp không?”
Dương Tiêu thật sự không rõ tại sao Đường Mộc Tuyết lại hỏi về vấn đề này. Cô là mỹ nhân đẹp nhất Trung Nguyên, có thể không đẹp sao?
ý 1 Nhưng mà Dương Tiêu vẫn gật đầu đáp: “Đẹp. Mộc Tuyết, em cực kỳ xinh đẹp!”