“Đúng, đúng! Nhà họ Tần ở Đề Đô chúng ta cũng xuất hiện!”
“Đừng nói nữa, nhà họ Lưu tôi, nhà họ Trương ở Đề Đô cũng lần lượt ra tay!”
Ngày nay, khi Internet phát triển như vậy, vô số người ở Đề Đô đã sớm biêt được hơn trăm gia tộc ở Đề Đô đã đồng loạt lên đường, hàng chục nghìn người tụ tập tiên đưa Khương Hiên.
Không biết có bao nhiêu người kinh ngạc, cũng không biết có bao nhiêu người không nói nên lời.
Không hồ là cậu chủ nhà họ Khương ở Đế Độ, nhà họ Khương xứng đáng là nhà quyền thê lớn nhật Thiên Phủ Chi Quốc. Cậu chủ chết, vạn người tiễn đưa, đây không phải là một cảnh nhỏ.
Lúc này, trên máy tính của Hoa Mộ Tranh hiển thị toàn bộ bản đồ Đề Đô, hàng trăm chấm đỏ nhỏ không ngừng nhập nháy ánh sáng.
Hoa Mộ Tranh đứng dậy nói: “Tất cả những người đã hưởng ứng lời kêu gọi nhà họ Khương đều đã xuất phát hết rồi!”
“Tốt lắm! Trần Khải, liên lạc với người của chúng ta, chuẩn bị xuất hiện bùng nỗ hiện trường!” Dương Tiêu nói với Trần Khải.
Trần Khải cười nghiền ngẫm: “Đội trưởng, chuyện này giao cho tôi!”
Về phía nhà họ Khương, trong chiếc Lincoln nội bộ kéo dài ở trung tâm.
“Bộ, tên giặc Dương Tiêu kia vẫn không có động tĩnh gì. Bên chúng ta có hơn trăm n tộc ở Đề Độ, hàng chục nghìn người đang đi về phía nghĩa trang Hương Sơn!” Ánh mắt Khương Võ chủ nhà họ Khương hơi lạnh nói.
Khương Khâu Phong ông cụ nhà họ Khương khinh thường: “Chỉ là một con chuột nhắt mà thôi, cứ tiền vệ phía trước. Ta thấy danh tiếng thần chết vinh dự một đời của Dương Tiêu chỉ là hư không. Chờ nhà họ Khương chúng ta chôn cát Hiến nhỉ xong, việc đầu tiên làm là sẽ lấy mạng chỏ của cậu tai “
Tư thế của ông ta cao ngạo, như thể Dương Tiêu đã bị doạ sợ, như thể Dương Tiêu không có chút tự tin nào chiên đâu với ông ta.
Vù vù vù vùi Đột nhiên, trên bầu trời vang lên một loạt tiếng vù vù cực lớn, gần như làm nỗ tung toàn bộ bầu trời Đề Đô.
“Tiếng gì?” Khương Khâu Phong đột nhiên nhíu mày.
Khương Võ ngắng đầu nhìn lên trời, cảnh tượng rộng lớn trước mắt khiến mi mắt ông ta giật nảy.
“Bố, mau nhìn xem!” Khương Võ vội vàng kêu lên.
Mí mắt Khương Khâu Phong run lên, trong nháy mất nhìn rõ bâu trời đó, con ngươi già nua của Khương Khâu Phong đột nhiên co rút lại.
“Đó. doi “Máy bay trực thăng!”
Nhìn lên trời cao, khuôn mặt già nua của Khương Khâu Phong run lên bần bật.
Cùng lúc đó, vô số người trong Đề Đô cũng nhìn lên bầu trời.
“Ðó là gì thế? Trực thăng? Vãi ạI Nhiều trực thăng như thê chui từ đâu ra vậy? Cái này… rải rác cũng phải có mây trăm chiệc trực thăng, đúng không? Là ai ra tay hào phóng quá vậy?”
“Đúng! Người này ra tay còn hào phóng hơn, là ai sắp xếp? Chẳng lẽ cũng là nhà họ Khương?”
“Không! Mọi người nhìn kỹ đi, trên đuôi n thăng có treo một lá cờ trắng, trên đó có viết một chữ Dương rât lớn!”