Long Ngũ nắm chặt nắm đắm, trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không thể không làm được bắt kỳ chuyện gì.
Cho đến hiện tại, Long Ngũ đã không phải là Long Hiên một tay che trời mười năm trước.
Vương Thiên Long vô cùng khinh thường nhìn Long Ngũ: *Di ngôn đã nói hết hay chưa? Nếu như đã nói hết rồi vậy thì sớm xuống địa ngục đi, lên, lên hết cho tôi, giết hắn cho tôi!”
“Tuân lệnh!” hơn trăm người áo đen đồng loạt hét vang lên.
Cả đám người áo đen không ngừng tiến đến gần Long.
Ngũ, ánh sáng rét lạnh từ những thanh đao trong tay bọn họ, một cỗ chết chóc dần dần dâng lên.
Nhìn chằm chằm về phía Long Ngũ, trong mắt Vương Thiên Ngôn tràn ngập hận ý ngút trời, hắn hận không thể ngay lập tức giết chét Long Ngũ, báo mối thù xỉ nhục năm xưa.
Mười năm nay, Long Ngũ giỏi ngụy trang, hơn nữa còn để râu xồm xoàn, liếc mắt nhìn chỉ thấy đây chính là một người đàn ông thô lỗ, căn bản không giống với nhân vật xưng bá cả thành phó Trung Nguyên năm xưa.
“Giết!” một người đàn ông áo đen hai mắt khóa chặt trên người Long Ngũ, tay lăm le cầm thanh đao chém về phía Long Ngũ.
Long Ngũ ôm chặt Đường Vận trong lòng, nhìn thấy người này lao đến, ánh mắt Long Ngũ liền lóe lên tia hung hiểm, không hề nao núng đối diện.
Leng keng!
Hai thanh đao chạm vào nhau, phát ra âm thanh chói tai từ kim loại, người đàn ông áo đen này làm sao có thể là đối thủ của Long Ngũ, thanh đao lập tức vuột khỏi tay, Long Ngũ chém gãy thanh đao của đối phương, sau đó thuận thế chém lên phần bụng dưới của người này.
Người đàn ông đó nhất thời phát ra tiếng hét thảm thiết như giết heo, sau đó ngã lăn ra trên nền đắt.
Lại có một người từ phía bên cạnh tập kích đến, một thanh đao nhất thời chém xuống.
“Cần thận!” Đường Vận nhìn thấy tình cảnh này, hoảng hốt bối bối hét lên.
Long Ngũ phản ứng cực kỳ mau lẹ, sau khi thu thập xong một người liền nhanh chóng xoay người, người này vẫn chưa kịp áp sát đến gần liền bị Long Ngũ một chân đạp thẳng vào bụng đá bay xa.
Dù cho không làm đại ca nhiều năm, nhưng một thân võ công tuyệt học của Long Ngũ cũng không hề suy giảm.
Dù cho thực lực không còn giống như trước đây, những đối phó với vài tên tôm tép tầm thường cũng không có vấn đề gì.
“Đáng ghét!” nhìn thấy hai tên thủ hạ đã bị Long Ngũ làm bị thương, hai mắt Vương Thiên Long tràn ngập lửa giận.
Mắt thấy Long Ngũ lại một lần nữa ra tay làm bị thường người, trong lòng Đường Vận cũng không nảy sinh biến hóa gì quá lớn.
Mười năm nay, Đường Vận vẫn sống trong những ngày tháng đau khổ, cô không cách nào tha thứ được cho Long Ngũ, càng không cách nào tha thứ được cho những chuyện ngu xuẫn mình đã phạm phải năm xưa.
Khi lần nữa nhìn thấy Long Ngũ thân rơi vào chốn nguy hiểm, Đường Vận vậy mà lại phát hiện được rằng, bản thân đến cuối cùng cũng không nhẫn tâm nhìn thấy Long Ngũ chịu chút thương tổn nào.