Dương Tiêu cười không nói lời nào, vừa nãy ở nhà ga anh đã nhận ra có người theo dõi mình.
Nếu đã bại lộ, vậy thì Dương Tiêu muốn xem xem Bạch Quỳnh sẽ làm chuyện xâu gì.
Điều đáng nói là bây giờ Dương Tiêu đã hồi phục đến tám phần như ở thời kỳ đỉnh cao, không bao lâu nữa anh có thê trở lại thời hoàng kim.
Chỉ mấy tên bắn tỉa, Dương Tiêu thật sự không đề vào mắt.
“Tránh… tránh được?” Nhìn thầy Dương Tiêu vẫn còn sống, tứ đại thần bắn tỉa ở Giang Nam đêu kinh ngạc.
Bọn họ cách Dương Tiêu chưa tới tám trăm mét, trong khoảng cách ngắn như vậy người thường nhật định sẽ chết.
Mặt mày tên cầm đầu sa sầm lại lạnh lùng nói: “Mục tiêu còn ở trong xe, giết anh tai”
“Vâng, lão đại!” Ba người kia đồng thanh đáp lại.
Trên xe, người phụ nữ thời thượng lại nhắc nhở: “Đừng tìm chết, mau nằm xuống!”
“Nếu tôi nằm xuống, mọi người trong xe sẽ xong đời!” Dương Tiêu cười nói.
Nói xong, Dương Tiêu nhẹ nhàng lấy các mảnh vỡ thủy tỉnh ra.
“Anh làm gì đấy?” Người phụ nữ thời thượng thôt lên.
Dương Tiêu cười nhạt: “Tôi không xuống địa ngục thì ai xuông địa ngục?”
Vèol Nói xong, Dương Tiêu nhảy xuống xe.
“Không ồn, mục tiêu đã nhảy xuống xe!” Một người trong đó lập tức phản ứng.
Tên cầm đầu thấp giọng nói: “Khóa chặt xe buýt, anh ta không thê chạy thoát!”
Cả bốn người đều khóa mắt vào xe buýt, muôn đợi Dương Tiêu thò đầu ra sẽ lập tức giết Dương Tiêu.
Tuy nhiên, sau ba phút, họ sững sờ không nhìn thấy bóng dáng Dương Tiêu đâu cả.
“Mẹ kiếp, thằng ranh kia đâu?” Tên câm đâu nhíu mày.
“Này! Anh bạn, đang tìm tôi à?”
Đột nhiên, một giọng nói kỳ lạ vang, lên, sau lưng có người võ vai tên cầm đầu.
“Ai?” Vai bị chạm, tên cầm đầu quay đầu theo bản năng.
Nhìn thấy Dương Tiêu xuất hiện kỳ diệu ở phía sau anh ta, cười nhìn anh ta.
Tay bắn tỉa càm đầu đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Gì? Tìm chết!”