“Má ơi! Chạy, mau chạy thôi!” Đám thuộc hạ nhà họ Khương lập tức rút lui.
Ngay cả cậu chủ Khương Hiền cũng bị Dương Tiêu ¡ giết, nếu bọn họ tiếp tục ở lại đây, số phận của họ cũng sẽ giống hệt Khương Hiền.
Xử lý Khương Hiến xong, Dương Tiêu bât cân đời nhìn Tông Thâm.
Tống Thâm có qượng cười run rẫy: “Đại ca, tôi sai rồi đại ca, có thể cho tôi một cơ hội sửa đổi được không?
Đại ca yên tâm, sau này chỉ cân đại ca gọi một tiếng, đàn em nhất định sẽ vì đại ca xông vào khói lửa chết muôn lần cũng không từ chối!”
Ngay cả anh ta cũng không dám giết Khương Hiến cậu chủ nhà họ Khương, nhưng Dương Tiêu lại dễ như trở bàn tay xử lý Khương Hiến.
Anh ta không thể khiêu khích một người tàn nhân như vậy, cũng rất không dám khiêu khích.
“Giao cho anh một nhiệm vụ!” Dương Tiêu nhìn Tống Thâm.
Tống Thâm rùng mình: “Đại ca dặn dò gi, cậu cứ nỏi thẳng, cho dù bảo đàn em lên trời hái trăng, đàn em cũng sẽ không dám nói không!”
“Không hà khắc đến thế đậu, gói đầu Khương Hiến vào một chiếc hộp trang sức đẹp, sau đó nói với nhà họ Khương răng đây là món quà lớn mà Dương Tiêu đã chuẩn bị cho nhà họ Khương!” Dương Tiêu trầm giọng nói.
Cái gì! Món quà lớn chuẩn bị cho nhà họ Khương?
Gói đầu Khương Hiến vào một chiếc hộp trang sức đẹp đưa cho nhà họ Khương?
Điên! Điên rồ triệt để!
Anh giết cậu chủ nhà người ta, lại còn sai người đưa đầu cho nhà họ Khương, đây là khiêu khích, là khiêu khích trăng trợn!
Nhìn Tống Thâm ngắn người, n Tiêu hỏi: ‘Sao? Có vận để? Chăng lẽ tôi còn phải đổi người đưa quà sao?”
“Không không không, không không không!” Tông Thâm tỉnh táo lại lắc đầu như trồng lắc.
Anh ta biết rất rõ, nêu người khác làm điều này, e là anh ta sẽ chêt như Khương Hiến.
Dương Tiêu mỉm cười vỗ vai Tống Thâm, sau đó lên xe lái chiếc Knight XV rời khỏi hiện trường.
Nhìn Dương Tiêu rời đi, Tống Thâm không hê hay biết sống lưng mình đã ướt đâm mô hôi.
Kinh khủng, người đàn ông này thực sự kinh khủng.
Rời đi không lâu, Đường Mộc Tuyết gửi tin nhắn cho Dương Tiêu: Dương Tiêu, Đường Đường đên Đề Đô đã lâu, hầu nhừ không liên lạc với người nhà, anh có thời gian thì đến thăm Đường Đường nhé!
“Mộc Tuyết yên tâm, lát nữa anh sẽ đến Học viện Nghệ thuật Đề Đôi”
Dương Tiêu trả lời lại.
Quay trở lại Cẩm Lí Viên, thấy mẹ Hứa ‘Tuệ Nhàn đã bình tĩnh hơn rất nhiều, Dương Tiêu mới lái xe đến Học viện Nghệ thuật Đề Đô.
Lúc này, trên sân thượng Học viện Nghệ thuật Đề Đô.
Cô gái Đường Đường chồng cảm nhìn về phía xa xăm, cô lắm bẩm một mình: “Ài! Dương Tiều, anh đang ở đâu? Lần sau chúng ta gặp nhau sẽ là khi nào đây?”