Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vâng!” Ảnh Tử mặc đồ đen rút kiếm cung kính nói.

Dịch Thập tiệp tục nói: “Đã đến lúc nên cải tô lớn bên trong Long Môn rồi, cuối cùng Đề Đô cũng sắp thay đồi. Chuẩn bị đi, ngày mài tôi sẽ trở về Đề Đôi”

Dương Tiêu đang ở trên tàu cao tốc trở về thành phô Trung Nguyên không hề hay. biết, Dịch Thấp cũng đang dự định trở lại Đề Đô.

Đúng vậy, Long chủ mới cũ cùng về Đề Đô, Đề Đô không muốn thay đổi cũng khó.

“Mộc Tuyết, bên Đề Đô xảy ra.

chuyện, anh không kịp quay về nhà, em phải chăm sóc tốt cho bản thân và đứa bé trong bụng nhé!” Dương Tiêu gọi điện cho Đường Mộc Tuyết.

Khi đến thành phố Trung Nguyên, trời đã rât muộn.

Ngay lúc Dương Tiêu chuẩn bị lên máy bay, sau lưng vang lên một giọng nói thân thiết: “Dương Tiêu!”

Nghe thấy giọng nói thân thiết này, Dương Tiêu quay lại, thấy rõ Đường Mộc Tuyết dịu dàng nhìn mình.

“Mộc Tuyết!” Dương Tiêu cười vui vẻ.

Đường Mộc Tuyết có thể nhìn ra bây giờ trong lòng Dương Tiêu đang rất khó chịu, cô nhào vào trong vòng tay của Dương Tiêu: “Lần này trở về nữ Đô nhất định phải bình tĩnh, chú ý a toàn. Chỉ khi sàn anh an toàn thì si mới yên tâm, anh mới có thể làm càng nhiều chuyện anh muôn làm!”

“Mộc Tuyết yên tâm, anh sẽ chăm sóc bản thân thật tốt” Dương Tiêu vuốt ve má Đường Mộc Tuyết.

Đường Mộc Tuyết tiếp tục dặn dò: “Nhớ kỹ, đừng nóng giận, tức giận sẽ làm giảm trí tuệ của anh, và cũng đừng đề hận thù che mù mắt. Bởi vì hận thù sẽ khiến người ta mắt đi khả năng phán đoán, nêu một người muôn thành công, thì nên cầm lên được bỏ xuông được!”

“Cái gọi là anh hùng nên có kế hoạch tốt, đề bố cục có thê ảnh hưởng đến chỉnh thê. Em tin chồng của em là anh hùng vô song!”

“Nhát định phải bình tĩnh, có lẽ dáng vẻ hiện tại của anh chính là thứ mà đối phương muốn nhìn thấy!”

Nghe được những lời dặn dò của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu cảm thây âm áp trong lòng, mọi khó chịu trong lòng lập tức tiêu tan rất nhiều.

Đúng vậy! Đường Mộc Tuyết nói đúng, tức giận sẽ làm giảm trí tuệ của con người, hận thù sẽ chỉ khiến con người mật đi khả năng phán đoán.

Mọi thứ đã thay đổi như bâygiò, – chúng đã hỗn loạn từ lâu, và anh cần phải bình tĩnh.

Thù, cần phải báo từng chuyện một, mọi chuyện, cân được xử lý từng chuyện một.

“Mộc Tuyết, anh đã nhỡ kỹ tất cả những gì em nói, cảm ơn em, cảm ơn em đã nhắc nhở anhl” Dương Tiêu tràn đầy chân thành.

Đường Mộc Tuyết dịu dàng nói: “Em và con chờ anh trở về!”

“Được, Mộc Tuyết, trong khoảng thời gian anh không ở thành phô Trung Nguyên hãy cân thận với Thiên Đường Hạo, liên lạc nhiều hơn với Cung Minh, Kim Đại Chung và những người khác. Gặp khó khăn gì nhất định phải liên lạc với anh!” Dương Tiêu trịnh trọng nói.

Đường Mộc Tuyết cười dịu dàng: “Anh yên tâm! Em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt đề trở thành Đường Mộc Tuyết mạnh nhất trái đất, bọn Đường Hạo sẽ bị em chà đạp, đã muộn rồi, anh mau đi đi!”

“Ừ, anh đi!” Dương Tiêu lại ôm Đường Mộc Tuyết vào lòng.

Anh hôn nhẹ lên trán Đường Mộc Tuyết, vén tóc dài trên trán Bo Mộc Tuyết, sau đó anh mới dứt khoát kiên quyết vào công lên máy bay, lên máy bay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK