Nghe xong lời nói của Triệu Cầm, ba người hào hứng đồng ý tiền vào bên trong biệt thự lớn.
“Oa!” Nhìn thấy cách trang trí xa hoa trong biệt thự lớn, cả ba người đều ngắn ra.
Bọn họ có thể thề rằng sau khi sống cả đời như vậy, họ chưa bao giờ nhìn thấy một thứ đồ vật trang trí nào xa hoa hơn thế này.
Đại sảnh nguy nga không kém đại điện hoàng cung, đây đâu phải biệt thự đâu, đây đơn giản là chốn tiên cảnh trên trần gian!
Nhìn ba người sửng sốt, trong lòng Triệu Cầm vô cùng thỏa mãn.
Ba người sửng sốt hồi lâu mới có phản ứng, Triệu Liên nhìn về phía Triệu Cầm nói: “Chị, trang trí như này ít nhất cũng phải tốn nhiều tiền đúng không?”
“Ha! Không đáng bao nhiêu, chỉ mấy chục triệu, dưới một trăm triệu NDT!” Triệu Cầm giả vờ cho rằng một trăm triệu NDT là số tiền nhỏ.
Tôn Hữu Bằng sửng sốt nói: “Một trăm triệu? Vậy là bao nhiêu? Có phải phòng ở của chúng ta còn chưa đến không?”
Bọn họ đến từ tuyến 18 của vùng nông thôn, một tòa nhà nhỏ hai tầng được xây dựng trong nhà của họ, được trang trí đơn giản.
So sánh với biệt thự lớn này, tòa nhà nhỏ của bọn họ chỉ đơn giản là một cái chuồng chó, hoàn toàn không thể so sánh được.
Nghĩ đến cuộc sống của chị gái tốt hơn mình nhiều như vậy, Triệu Liên tức giận giãm lên chân Tôn Phú Quý: “Nhìn gia đình chị gái sống như thế nào, lại nhìn gia đình chúng ta sống như thế nào, gả cho ông, tôi thật sự mắt khô máu tám đời. Hồi đó tôi nên nghe lời chị gái, đến thành phố lớn phát triển!”
Nhìn mọi thứ tráng lệ trước mặt, Triệu Liên không khỏi tiếc nuối.
Nhà họ Triệu tuy đông người nhưng đều là nông dân, Triệu Liên nghỉ học sớm, kết hôn với Tôn Phú Quý.
Vào thời của họ, đàn ông có thể kiếm được hơn một trăm nhân dân tệ mỗi ngày bằng nghề thủ công của họ, điều này đã rất tốt ở vùng nông thôn cách đây hai mươi năm.
Tôn Phú Quý cũng là người đầu tiên xây dựng một tòa nhà nhỏ hai tầng trong làng, khi đó, Triệu Liên gả cho Tôn Phú Quý đã có nhiều người ghen tị, trong đó có Triệu Cảm.
Hai mươi năm trước, có khả năng xây dựng một tòa nhà nhỏ hai tầng trong làng là một điều rất tốt.
Hiện tại so với chị gái Triệu Cầm, Triệu Liên chỉ cảm thấy cả đời này bà ta đã sống như một con chó.
“Khụ khụ!” Tôn Phú Quý cười gượng cũng không dám nói.
Triệu Cảm giả bộ rất hào phóng nói: “Chà! Đều là người một nhà. Em muốn ở đây bao lâu thì ở bấy nhiêu đó, không cần phải khách sáo!”
Nhìn em gái kém cỏi hơn mình, rồi lại nhìn đến tài đức của Tôn Phú Quý và Tôn Bằng, lòng Triệu Cầm sảng khoái đến tận trên trời.
Ai bảo hồi đó các người dửng dưng với tôi, bây giờ tôi khiến các người muốn trèo cao cũng không được!
Không ở trước mặt tôi cứng như sắt nữa à?
Tuy nhiên, những điều khiến Triệu Liên suy sụp mới dần dần bắt đầu.
Khi nghe những gì Triệu Cầm nói Triệu Liên càng cảm thấy chua xót hơn, nhà bọn có hai người là bà ta và Triệu Cầm, Triệu Cầm là chị cả còn bà ta là em.
Triệu Liên có tính cách nỏi loạn từ khi còn nhỏ, nhưng vẻ đẹp của cuộc sống, đột nhiên bị Tôn Phú Quý mê hoặc.
Trong những năm đầu Tôn Phú Quý là một nhà thầu. Ông ta đã có thể làm công việc kỹ thuật trên các công trường xây dựng, thu nhập của ông ta là đỉnh cao trong thị trần tuyến 18 của họ.
Mặc dù Tôn Phú Quý không đẹp trai, hơn bà ta nhiều tuổi, nhưng Triệu Liên đã chọn kết hôn với Tôn Phú Quý chỉ vì cao hơn một bậc, bỏ xa chị gái Triệu Cầm cách 18 con phó.